Lục Tư Phàm nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt mình, thậm chí đối phương còn không cho anh ta nói hết câu thì trong lòng dâng lên mặc cảm tội lỗi. 
Anh ta biết, so với nổi giận đùng đùng, sự lạnh nhạt và thờ ơ này của Đỗ Hiểu Linh đáng sợ hơn cả, nó cho anh ta biết cô đã hoàn toàn chết tâm. 
“Xin lỗi. Tôi không còn cách nào khác. Nếu phải lựa chọn lại, e rằng tôi cũng không làm khác đi được.” 
Lục Tư Phàm nhìn cánh cửa đóng im lìm trước mặt, khe khẽ nói. 
Bất chợt điện thoại anh ta reo vang. Từ túi áo, Lục Tư Phàm lấy điện thoại, liếc nhìn màn hình, đôi lông mày dày, rậm nhíu lại. 
“Vâng. Con đến ngay đây.” 
Không rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Lục Tư Phàm nói một câu rồi vội vã bắt xe đi. 
Nơi anh ta đến là một căn nhà ngoại ô. Ở đó, khu vườn trông rất yên bình. 
“Cậu Tư Phàm, mẹ cậu đang chờ trong phòng sách.” 
Từ trong nhà, một người phụ nữ mặc vest đen, trông như là vệ sĩ tiến đến phía Lục Tư Phàm. 
“Dì Liên Hoa, cháu biết rồi ạ.” Lục Tư Phàm cất tiếng nói, đưa lại cái áo khoác vào tay Phương Liên Hoa, anh ta nhanh chóng bước về phía phòng sách. 
Trong phòng Đường Thanh Minh đang ngồi tỉa một bình hoa, nghe tiếng bước chân, bà ta nhíu mày lại, không hề dừng việc đang dang dở: 
“Đến rồi đấy à?” 
“Mẹ gọi con ạ?” Lục Tư Phàm lễ phép cất tiếng. 
Người trước mặt chính là mẹ ruột anh ta, là người năm đó bị Tô Tố Như tính kế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653640/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.