Mi mắt xốc lên mộtchút, trát động thật nhanh, chỉ cảm thấy sáng kinh người, khóe mắt cũngchảy ra nước mắt, tiếp theo cảm nhận được ánh sáng tối chút, Đỗ OánhNhiên mở mắt, ma ma mặc áo dài màu xanh thêu cúc vạn thọ, tóc mai sươngbạch, mím môi nhìn qua thần tình nghiêm túc, phất tay cho người đem bấcđèn đèn thủy tinh dập tắt, ôn nhu nói với Đỗ Oánh Nhiên: “Tiểu thư cầnphải uống nước.”
Đỗ Oánh Nhiên ừ một tiếng, thanh âm mang theokhàn khàn, Ngô ma ma nâng nàng, cho nàng dựa vào gối đầu phía sau, lạiphủ thêm chiếc chăn màu đỏ nhạt viền bạc bên góc thêu thúy trúc, Ngô mama chải vuốt tóc dài của nàng, cuối cùng dùng một cây cây trêm gỗ munoản thành tà kế, vài sợi tóc rơi ở bên tai, ma ma đưa tay thay nàng đemtóc vén đến sau tai.
Ngô ma ma làm việc chu toàn, từng là ngườicũ bên người mẫu thân Đỗ Oánh Nhiên Tề thị, mới trước đây từ trong lửacứu Tề thị, lưng bị tổn thương, cổ cũng có dấu vết, từ đó đã bị đề bạtthành đại nha hoàn của Tề thị, không biết có phải hay không bởi vì duyên cớ trên người bỏng, Ngô ma ma vẫn không có lập gia đình.
“Tiểuthư cuối cùng cũng tỉnh.” Trong tay nha hoàn sơ song nha kế, thân váymàu hồng thêu hoa nho đang cầm bình ô ngân hoa mai bước vào trong bìnhphong, nhìn quanh, một đôi đôi mắt linh động “Buổi tối hôm kia, nhưnglàm nô tỳ hoảng sợ.”
Lúc này Đỗ Oánh Nhiên biết nha đầu này tênlà Hải Đường, thời điểm nhập phủ lão thái thái thưởng, tính tình sángsủa sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ca-nhan-nha/3268598/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.