Đàn bà đối với tôi chẳng qua chỉ một món hàng. Tôi thích thì chơi không thích sẵn sàng vứt bỏ. Đàn bà thôi mà ngoài đường thiếu gì, chỉ cần có tiền có quyền thì dù không có ngoại hình cũng có hàng tá con đi theo.
Tôi là một đứa con hoang là con của người thứ ba nói khó nghe một chút,tôi là con của gái điếm. Mẹ tôi chỉ là một con đàn bà hành nghề 'đi khách' trong một lần ngoài ý muốn đã sinh ra tôi. Đúng vậy tôi chỉ là kết quả của 'ngoài ý muốn'.
Bởi thế lớn lên trong hoàn cảnh đáng ghê tởm như vậy,tôi chẳng có gì phải sợ hãi thế giới này nữa. Tôi tự mình tạo cho mình một thế giới riêng. Hơn hai mươi năm khi tôi đã trải qua gió tanh mưa máu mới có thể bước lên ngôi vị lão đại trong thế giới ngầm thì đùng một cái tôi biết được cha ruột của mình.
Cũng đáng mừng lắm đấy. Cha tôi lại là cổ đông của tập đoàn Lục thị,anh trai ngang hông lại là phó tổng. Tôi từ một thằng không cha lại được nhặt về nhận lại tổ tông. Thay tên đổi họ thành một Hàm Bách của hiện tại. Cái tên Tần Bách lại vĩnh viễn được chôn vùi. Chôn vùi theo cái quá khứ đáng xấu hổ có người mẹ làm gái kia. Chôn vùi theo cuộc sống những ngày trốn chui trốn nhủi vì bị người ta đuổi đánh.
Tôi cũng chẳng tha thiết gì cái tài sản của nhà họ Hàm. Bởi vì tôi của hiện tại cũng chẳng túng thiếu. Có lúc tôi từng nghĩ phải chăng họ nhận lại tôi là có mục đích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-than-y/1838749/chuong-123.html