
Lục Cảnh Phong khó tin nhìn cô. Rồi lại cúi xuống nhìn vào hộp quà lần nữa. Anh có phải đang mơ không. Cô...sao cô có thể tặng anh cái này chứ. Sao có thể….sao có thể chứ. Lục Cảnh Phong đỏ mắt nhìn cô. Anh muốn hỏi cô. Cô thật sự tặng cho anh sao. Nhưng anh mở miệng kiểu gì cũng không nên lời.
Anh bất ngờ đến hạnh phúc. Anh sợ cô sẽ nói mình nhằm. Hoặc sẽ nói ý cô không phải như ý anh nghĩ. Thậm chí còn tệ hơn là không phải cô để vào mà là Lãnh Nguyệt. Anh sợ thật sự rất sợ.
Hạ Ninh chớp chớp mắt mỉm cười nhìn anh. Chờ anh hỏi cô. Cái móc khóa này là có ý gì. Đúng đây là móc khóa đôi lần trước Lãnh Nguyệt tặng cô. Nhưng chờ mãi mà không thấy anh nói gì chứ đừng nói hỏi. Cô thấy anh đỏ mắt nhìn cô. Muốn nói gì đó với cô. Nhưng không hiểu sao cuối cùng lại không nói. Rõ ràng cô thấy trong mắt anh là niềm vui mừng. Nhưng sau một lúc, mặt anh lại có vẻ bi quan như thế. Cô khó hiểu.
" Anh không có gì muốn hỏi sao?".
Hạ Ninh cuối cùng nhịn không được vẫn hỏi anh. Nhưng anh nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu ủ rũ. Chẳng biết anh đang suy nghĩ cái gì. Cô đã tặng anh vật kia. Chẳng lẽ anh không nhớ ý nghĩa của nó sao. Hay là lần đó anh cũng uống say nên quên luôn rồi. Chắc là thế nhỉ.
" Anh còn nhớ ý nghĩa của nó chứ?".
Hạ Ninh lại cố tình hỏi anh. Cô muốn khẳng định chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-than-y/1838670/chuong-101.html