Ngày hôm sau, Hạ Ninh cảm thấy cực kỳ đau đầu. Cô thở dài, đúng là rượu chẳng hề tốt cho sức khỏe tí nào. Cô ngồi dậy và lập tức trông thấy,một bộ váy xanh dương được xếp gọn gàng đặt phía cuối giường.
Cô bước đến cầm bộ váy đi vào phòng tắm.
Hạ Ninh nhìn mình trong gương. Cô giật mình trước nhiều dấu vết đỏ trên người. Nhiều nhất ở xương quai xanh và phía trên bộ ngực. Nhớ lại cảnh tượng hôm qua. Cô đỏ mặt tía tai. Rồi cười khổ sở. Nhìn lại chiếc váy. Không biết vô tình hay cố ý. Lục Cảnh Phong chọn chiếc váy có cổ áo sơ mi cho cô. Vì vậy cũng che được dấu vết mờ ám này.
20 phút sau.
Hạ Ninh mở cửa đi xuống lầu. Vừa đi tới cầu thang. Cô đã thấy Lục Cảnh Phong đang ngồi ở sô pha đọc báo. Cô hít sâu rồi mỉm cười đi xuống lầu. Cô sẽ tỏ ra mình không nhớ gì cả. Để có thể bớt xấu hổ cho cả đôi bên. Nếu tỏ vẻ giận dữ hay trách cứ. Không những khó xử cho cả hai. Mà còn có thể giữa hai người, dù có là bạn bè. Thì tình bạn này cũng khó mà giữ nữa.
"Anh dậy sớm thế. Đã ăn sáng chưa mà đã uống cà phê rồi. Nếu chưa ăn sáng mà đã uống cà phê thì coi chừng bệnh dạ dày của anh sẽ tái phát đấy". Hạ Ninh mỉm cười quan tâm anh.
Lục Cảnh Phong hơi ngạc nhiên trước nụ cười của cô. Cô không giận dữ với anh nữa sao. Chẳng phải nên mắng anh rồi tuyệt giao mới đúng sao. Như thế này là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-than-y/1838614/chuong-85.html