"Thì ra là anh sao".
Sau khi nghe kể lại Hạ Ninh ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Cô đã nhớ ra mình thật sự có làm việc đó, lúc đó là thời gian cô mới vừa đặt chân đến đây. Khi cô đi ra ngoài mua ít đồ bị lạc đường,trong lúc đó cô đi ngang con hẻm nhỏ thì nghe có tiếng người quát nên tò mò vào xem. Kết quả phát hiện một đám người đang đánh một người. Và cô cũng đã dùng thuốc mê cứu lấy người bị đánh đó. Sau khi người nhà của người bị đánh đó đến cô thấy không việc gì nữa nên cũng bỏ đi. Cô không hề nói tên hay cho phương thức liên lạc gì. Nhưng không ngờ anh ta vẫn tìm ra được cô. Vì đến đây trải qua nhiều việc lùm xùm gần đây, hơn nữa lại trong thời gian học quân sự này. Cô càng không có tinh thần gì,nên quên mất chuyện này.
"Em đã nhớ ra tôi là ai rồi sao". Hàm Bách mỉm cười mừng rỡ.
"Phải.. nhưng tại sao anh biết tôi..ý tôi là tại sao biết tôi học khoa nào, trường nào". Hạ Ninh khó hiểu nhìn Hàm Bách.
" Điều tôi muốn biết tôi nhất định sẽ có cách biết". Hàm Bách mỉm cười đắc ý.
Hạ Ninh thẫn thờ nhìn người trước mặt. Cô thầm nghĩ chắc anh ta cũng không phải nhân vật tầm thường gì. Nếu không tại sao lại có người gọi anh ta là lão đại chứ.Mà như thế, thì anh ta nói đúng. Một người nhỏ bé như cô,anh ta muốn tìm ra thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.
" Em nghỉ ngơi đi. Tôi thành thật xin lỗi vì khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-than-y/1838581/chuong-75.html