"Ninh Ninh, cậu tỉnh rồi sao. Cậu hù chết mình rồi." Sầm Tịnh nắm lấy tay Hạ Ninh lo lắng.
"Mình không sao". Hạ Ninh yếu ớt trấn an Sầm Tịnh.
"Hạ Ninh,em không sao là tốt rồi.Em nghỉ ngơi đi,không cần về lớp". Thấy Hạ Ninh đã tỉnh Phó Hằng lên tiếng.
" Chứ thầy nghĩ em ấy phải về lớp học trong tình trạng này được chắc". Hàm Bách khinh thường.
"Tôi còn chưa trách cậu thì cậu cũng đừng vội bắt bẻ tôi.Cậu học khoa nào,hay cậu không phải sinh viên trường này?". Phó Hằng lạnh lùng.
"Đúng là tôi không phải sinh viên trường này. Nhưng….". Hàm Bách còn chưa nói hết câu đã bị Phó Hằng chặn ngang.
"Tốt,vậy mời cậu ra khỏi trường. Nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ,lúc đó thì sẽ không còn dễ nói chuyện thế đâu."
"Nè...nè..thầy đừng nghĩ thầy là thầy giáo rồi muốn làm gì thì làm. Tôi đến đây để tìm Hạ Ninh ân nhân của tôi chứ không phải tìm thầy mà thầy đuổi tôi". Hàm Bách khó chịu nhíu mày.
"Ân nhân...ô vậy ra cậu định trả ơn cho ân nhân của mình, bằng cách gián tiếp giết chết em ấy đấy à". Phó Hằng ngạc nhiên nhướng mày.
" Nè...thầy ăn nói cho đàng hoàng nhé,tôi gián tiếp giết cô ấy khi nào chứ.Tôi chỉ không biết cô ấy bị dị ứng hoa nên mới vô tình tặng hoa cho cô ấy,để bài tỏ lòng biết ơn thôi. Tôi cứ nghĩ cô gái nào cũng thích hoa,ai biết được…. Nếu tôi biết tôi đã không tặng hoa cho cô ấy rồi". Hàm Bách khó chịu nói, ánh mắt hổ thẹn liếc nhìn Hạ Ninh.
"Xin lỗi,tôi có thể nói chuyện riêng với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-than-y/1838572/chuong-73.html