-Dì Bạch,con đi học đây..Hạ Ninh xách balo mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài. -Cô chủ đi cẩn thận. -Dì Bạch,trong nhà giờ dì là người thân nhất của con,nên không cần phải gọi là cô chủ nghe xa cách lắm,dì gọi con là Tiểu Ninh được rồi...Hạ Ninh quay người cười nói với Dì Bạch. -Được, Tiểu Ninh đi cẩn thận. Dì Bạch suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý..Nhìn cô chủ nhỏ nhà mình đi học rồi bà mới chợt nghĩ, trước khi bà chủ mất cô chủ trầm lặng, ít nói..sau khi bà chủ mất,cô chủ nhỏ đã nhốt mình trong phòng gần 1 tuần,rồi sốt cao.. bà cứ nghĩ sau đó sẽ rất lâu cô chủ mới lấy được tính thần lại,ai ngờ sau cơn sốt cô chủ thay đổi hoàn toàn.. cứ như một người hoàn toàn khác, gương mặt có sinh khí hơn, tuy không nói chuyện nhiều nhưng cũng nói nhiều hơn trước,thậm chí đáng mừng là con cười nhiều hơn trước..Mà không biết sự thay đổi này là nên mừng hay nên lo nữa..Hazi.. _________......._________ Theo kí ức của nguyên chủ,Hạ Ninh đi bộ dọc theo con đường đón xe Bus đến trường.. lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này,Hạ Ninh nghĩ xe này cũng giống như xe ngựa ở thế giới mình nhỉ, chỉ là nó đi nhanh hơn,chở được nhiều người hơn..Sau khi xuống xe đi bộ thêm một đoạn thì đến trường..đứng trước cổng trường,cô nghĩ trường học này đúng là to thật,đẹp thật,nhìn xung quanh cũng nhiều người nữa.. Hôm nay,Hạ Ninh mặc đồng phục của trường là 1 chiếc váy caro màu đỏ dài tới đầu gối,áo có cái cà vat cùng màu với váy, tóc được cột đuôi ngựa.xinh đẹp,đầy sức sống.Nhiều cặp mắt điều đang nhìn, bất chợt có một người chạy ào tới bá cổ cô. -Tiểu mỹ nhân,bà đúng là sủng phi của trẫm,hôm nay trẫm sẽ lâm hạnh bà...- Lãnh Nguyệt cười ha hả trêu đùa. Hạ Ninh cũng mỉm cười. -Bà ăn sáng chưa? -Ăn rồi. -Hôm qua tui quên nói với bà hôm nay chúng ta có tiết kiểm tra Hoá đấy,à mà bà là học bá thì còn lo gì nữa... Hạ Ninh cau mày, nếu là nguyên chủ có thể là chuyện nhỏ, nhưng là mình thì.... nếu không khéo lại phá vỡ hình tượng học bá của nguyên chủ nữa..Hazi... -Hạ Ninh cậu khỏe rồi sao?- Lâm khiết lớp trưởng trong đầu Hạ Ninh hiện ra cái tên này. -Cảm ơn cậu,tớ khoẻ rồi-Hạ Ninh mỉm cười trả lời khiến Lâm khiết ngẩn ngơ. Lâm khiết nghĩ,hôm nay có phải cậu sẽ gặp điềm may gì không đây "nữ thần lạnh lùng" vừa cười với cậu...Giật mình tỉnh người cậu hỏi-Hôm nay hoá có tiết kiểm tra,cậu có cần tớ nói 1 tiếng với cô,xin cho cậu dời lại tiết sau kiểm lại không? -À vậy.....ba chữ làm phiền cậu chưa kịp ra khỏi miệng thì có người đã nói nhảy vào. -Lớp trưởng à,cậu lo xa quá rồi, người ta là học bá,không cần học cũng làm bài điểm cao như thường thôi..- Giọng nói đầy chế nhạo của cô gái có mái tóc dài hơi uống xoăn đó không ai khác chính là Lăng Nhã có thể nói là "kẻ thù" của nguyên chủ trong mắt của các bạn khác. Hạ Ninh nghe vậy cũng không nói gì, chỉ nói 1 tiếng cảm ơn không cần với Lâm khiết rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi. -Lăng Nhã có phải cậu sáng nay ăn bún mắm không..sau miệng cậu thối thế,hay miệng cậu bị bệnh thối bẩm sinh...ây da..nếu không khỏe cậu có thể đến bệnh viện của mẹ mình,mình sẽ nói mẹ khám miễn phí cho cậu..thật là bệnh gì không bệnh,lại bệnh thối miệng...tội nghiệp,đáng thương...- Lãnh Nguyệt khoa trương châm chọc. -Cậu nói cái gì,ai thối miệng,cậu ngon nói lại lần nữa coi.- Lăng nhã trừng mắt quát Lãnh Nguyệt. -Thôi thôi cho xin đi,cô gần vào rồi,lo chuẩn bị kiểm tra đi kìa..- Hà Giao lớp phó văn thể mỹ đứng ra hòa giải.. -Cậu chờ đó..- Lăng Nhã hừ lạnh -Xin lỗi cậu không phải gu của mình,mình bị bệnh sạch sẽ...nên ngại quá mình không chờ cậu được..- Lãnh Nguyệt cười khoa trương. -cậu...cậu...- Lăng Nhã tức đến gương mặt đỏ bừng. -Tiểu Nguyệt đừng phí lời nữa, về chỗ xem lại bài đi- Hạ Ninh gọi Lãnh Nguyệt. -Mình chỉ là nghĩ dù sao cũng là bạn cùng lớp nên quan tâm bạn bè một chút thôi mà,cậu ấy lớn lên có gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại bị bệnh thối miệng,để lâu ngày không trị khỏi có phải là nguy không, lỡ sau này cậu ấy có bạn trai,vậy thì cũng thật là thảm cho bạn trai của cậu ấy rồi,làm sao hôn một cái miệng.....ây da...Lăng Nhã cậu nhớ tới bệnh viện của mẹ mình chữa nhe.Không là nguy to thật đấy- Lãnh Nguyệt khoa trương giả bộ lỡ lắng. Sau câu nói của Lãnh Nguyệt có nhiều bạn không nhịn được mà che miệng cười. Làm Lăng Nhã càng thêm tức,hận không thể trực tiếp xé cái miệng của Lãnh Nguyệt ra. -Cậu nói tôi sau không tự nhìn lấy mình đi,tôi chỉ mới nói Hạ Ninh một chút mà cậu đã nói tôi bệnh thối miệng,vậy cậu ác miệng nói tôi như vậy,miệng cậu coi ra còn bệnh nặng hơn tôi đó.- Lăng Nhã nghiến răng nói -Cảm ơn cậu quan tâm, tiếc là mẹ tôi là bác sĩ,nên muốn tôi bị bệnh khó lắm.tốt nhất cậu vẫn nên nghe lời tôi mau đi chữa thì tốt hơn.- Lãnh Nguyệt cười châm chọc.Lại nghĩ thầm: dám chọc Ninh Ninh nhà mình cũng không tự biết mình, muốn nói hả,bà đây nói cho cậu tức chết. -Tiểu Nguyệt. - Hạ Ninh kêu to Lãnh Nguyệt không thèm nói nữa quay về chỗ ngồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]