*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng cho dù cô ta ra sức thế nào, tốn hơi thế nào, vẫn như đấm vào bông gòn vậy, Quý Quân Tuyết căn bản không thèm quan tâm đến cô ta.
Cung Tư Vũ tức giận đến mức giơ chân, nổi trận lôi đình, điên cuồng dùng chiêu khích tướng: “Cậu đó, cậu đánh tôi đi! Người đàn ông vô dụng, vốn không phải là người đàn ông, tôi mắng cậu mà cậu không dám lên tiếng, cái loại nhát gan...” Cung Tư Vũ ở đó la mắng, nhưng không dám động vào Quý Quân Tuyết
Quý Quân Tuyết không quan tâm đến cô ta, ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhìn thẳng về trước.
Lúc này, thang máy “đinh”3một tiếng, đã đến tầng 1, cửa mở ra
Quý Quân Tuyết đi ra thang máy, đến trước cửa thì dừng lại, hơi nghiêng người, hờ hững nói với Cung Tư Vũ
“Tôi sợ làm tay mình bị bẩn.” Nói xong, cậu đi thẳng.
“...” Cửa thang máy đóng lại, Cung Tư Vũ giận đến muốn bốc khói, hình tượng thục nữ của cô ta dường như biến mất sạch, vừa và tóc vừa gào thét trong thang máy
Cô ta nói những lời đó mà Quý Quân Tuyết không hề có phản ứng gì, chỉ một câu nói của Quý Quân Tuyết lại khiến Cung Tư Vũ đứt ruột đứt gan, tức giận đến phổi sắp bùng nổ
Đánh cô ta sợ bẩn tay, đối với Cung Tư Vũ mà nói là một sự sỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850414/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.