Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ảnh Triệt vươn ra cánh tay thon dài, nâng lấy gương mặt của cậu, ngón tay cái xoa nhẹ trên mí mắt của cậu
“Xoa bóp nhẹ nhàng, thúc đẩy tuần hoàn máu sẽ tốt hơn đó.” Cảnh Triệt dịu dàng nói
“...” Quý Quân Tuyết không nói gì, Cảnh Triệt càng đối xử tốt với cậu, dịu dàng với cậu, Quý Quân Tuyết lại càng đau lòng
Cậu bất giác dựa đầu vào lòng Cảnh Triệt, hưởng thụ cảm giác ngón tay anh ấy đang chạm vào da mình
Mặt cậu dựa vào lòng anh ấy, cảm nhận nhiệt độ trên người anh ấy, mùi hương nam tính nhẹ nhàng, cảm nhận được mạch máu đang đập đều.
“Anh Cảnh Triệt, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?” Cảnh Triệt mỉm cười
“Cảm ơn anh đã luôn đối xử tốt với em
Em đang nghĩ sau này liệu chúng ta có cãi nhau3hay không? Hay là có lúc chúng ta bất hòa? Vấn đề này, Cảnh Triệt đã từng nghĩ đến trước khi quen biết cậu
“Đời người đương nhiên sẽ có lúc va chạm với nhau, đừng để trong lòng là được, cho dù sau này chúng ta có thật sự cãi nhau thì vẫn sẽ làm hòa thôi.” “Tại sao?” Cảnh Triệt cong khóe môi lên: “Anh sẽ dỗ dành em đến khi nào em vui mới thôi.” Hơi thở dịu dàng của Cảnh Triệt dường như đang phả vào mái tóc trước trán của cậu, làm Quý Quân Tuyết thấy ấm lòng
“Vậy nếu như là em làm sai thì sao?” “Vậy thì ngay cả cơ hội cãi nhau cũng không có.” “Tại sao?” Quý Quân Tuyết hoang mang, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Hồi nãy anh ấy nói quan hệ không hợp mà cãi nhau thì0cậu hiểu, nhưng cậu làm sai mà lại không cãi nhau, thật sự khiến Quý Quân Tuyết vô cùng hoang mang.
Cảnh Triệt giữ gáy của cậu, thương tiếc hôn nhẹ lên tóc trên trán cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cậu, dịu dàng và kiên định nói.
“Chỉ cần em không rời bỏ anh, dù em làm sai chuyện gì, anh cũng sẽ tha thứ cho em, cho nên sẽ không cãi nhau.”
“...” Lời nói dịu dàng khiến trái tim của Quý Quân Tuyết tan chảy như nước, cậu chọn tư thế thoải mái, ôm lấy eo của anh ấy....
Quý Quân Tuyết ôm Cảnh Triệt một hồi
Một lát sau, giọng nói khàn khàn của Cảnh Triệt mới vang lên
“Em mà không ăn cơm, anh không đảm bảo lát nữa sẽ không gạt hết thức ăn trên bàn đâu đấy nhé.” “Anh có ý gì?” Quý5Quân Tuyết ngẩng đầu nhìn anh ấy
Cảnh Triệt cong môi, bình thản nói: “Đè em lên bàn!” “...”Quý Quân Tuyết đột nhiên đỏ mặt, ngồi dậy từ trong lòng của Cảnh Triệt, nhanh chóng cầm lấy đôi đũa và gắp thức ăn vào trong bát
“Ăn cơm!” Cậu cúi đầu, xới cơm, che giấu sự ngượng ngùng
Cảnh Triệt vươn cánh tay thon dài lấy hạt cơm trên miệng cậu để vào miệng của mình và nhai.
Hành động của Cảnh Triệt khiến Quý Quân Tuyết khựng lại, giơ tay lên nhìn anh ấy, trái tim đập thình thịch“.
Chẳng qua Cảnh Triệt chỉ làm động tác đơn giản, nhưng lại khiến tim cậu đập điên cuồng, say đắm nhìn chằm chằm anh ấy
Cảnh Triệt sao có thể chịu đựng được ánh mắt mê hoặc này của Quý Quân Tuyết, liền đưa tay ôm lấy gáy của cậu, cúi người4hôn nhẹ lên môi cậu
“...”Quý Quân Tuyết ngơ ngác mở to mắt, nhịp tim càng đập mạnh hơn, rung động hơn, rồi nhắm mắt lại và cảm nhận.
Nụ hôn nhẹ nhàng của Cảnh Triệt, một lần lại một lần nhấp lấy môi của cậu, mơn trớn dọc theo bờ môi của cậu
Giọng nói của anh ta khàn khàn, hít thở không đều: “Em mà nhìn anh như vậy nữa là anh ăn em luôn đấy.” “...” Quý Quân Tuyết đỏ mặt cắn môi dưới, giữa hàm răng còn lưu lại mùi thơm nhẹ của anh ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.