Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên nhân mà anh ta cho cô ta ở lại còn không phải là vì để Quân Tuyết dọn về sao.
Nếu anh ta đã trở mặt, vậy thì Quý Quân Mỹ không cần giả vờ đáng thương nữa, cô ta gào lên với cái điện thoại: “Cảnh Triệt, anh coi tôi là cái gì? Muốn kết hôn liền kết hôn, muốn hủy hôn thì hủy hôn sao
Nếu như vậy thì tôi cũng mặc kệ, anh phải bồi thường tổn thất cho tôi, tôi không thể cho không mà đi theo anh một năm được
Căn nhà tân hôn này vốn là vì tôi nên anh mới mua, dựa vào cái gì mà anh đuổi tôi đi?”
Cảnh Triệt như đang nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.
“Cho không mà đi theo tôi một năm? Tổn thất? Quý3Quân Mỹ, tôi đã ngủ với cô hay là đã chạm vào một đầu ngón hay của cô? Cả người cô, có thứ nào mà không phải là dùng tiền của tôi để mua không?” Cảnh Triệt không chỉ không chạm vào cô ta, ngay cả quần áo, túi xách hàng hiệu của Quý Quân Mỹ đều được mua bằng tiền của Cảnh Triệt
Chỉ vì Cảnh Triệt không tiện dẫn Quý Quân Tuyết ra ngoài dạo, vì vậy mới tùy ý cho người phụ nữ này đi mua sắm, đồng thời cũng chỉ vì có thể tặng cho Quý Quân Tuyết một chút đồ vào mỗi lần như vậy
Ngay cả lúc mua căn nhà này, anh ta còn dùng tên của Quý Quân Tuyết, sợ một ngày nào đó mình ly hôn với Quý Quân Mỹ0mà cô ta vẫn ức hiếp Quý Quân Tuyết, không cho em trai mình một thứ gì
Đến lúc đó Quý Quân Tuyết không có gì hết, ít nhất cậu còn có một căn nhà, có một chỗ ở, thế nên đương nhiên là anh ta có tư cách đuổi Quý Quân Mỹ đi.
“...” Nghe được lời nói của Cảnh Triệt, hình như lúc này Quý Quân Mỹ mới nhận ra
Cô ta nhìn quần áo hàng hiệu trên người mình, túi xách xa xỉ trên ghế sofa, tất cả những thứ này đều được mua bằng tiền của Cảnh Triệt
Mỗi một lần, cho dù cô ta chọn cái túi xách đắt đến mấy, Cảnh Triệt cũng không hề nhíu mày mà trả tiền.
Cô ta nhớ có một lần mình đi mua túi xách, thấy có một cái5túi nam không tệ nên đã đặt lên lưng của Quý Quân Tuyết mà thử một chút
Quân Tuyết thấy đắt quá nên không chịu, cô ta kiên trì muốn tặng cho cậu, dùng tiền của Cảnh Triệt mà tặng cho em trai mình
Dưới tình huống này, Cảnh Triệt không chỉ không tức giận, trái lại còn vô cùng vừa lòng.
Ngẫm lại trước kia Cảnh Triệt đối xử với cô ta tốt biết bao.
Cảnh Triệt vẫn luôn nói tôn trọng Quý Quân Mỹ, vậy nên mới không đụng vào cô ta trước khi kết hôn.
Chỉ bằng điều đó, hẳn Cảnh Triệt thật lòng yêu cô ta mới đúng, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Nghĩ như vậy, Quý Quân Mỹ hối hận rơi nước mắt, tiếp đó lại chịu thua mà xin lỗi: “Cảnh Triệt,4Cảnh Triệt, em sai rồi còn không được sao? Em thật sự rất yêu anh, anh muốn em làm gì cũng được, đừng đuổi em đi mà
Cảnh Triệt, em thực sự không thể không có anh, em có chỗ nào không tốt thì em sửa, không được sao? Chỉ cần anh mở miệng, chắc chắn em sẽ làm mà.” “Làm cái gì cũng được?” Khóe miệng của cảnh Triệt cong lên.
Cải anh ta muốn chính là câu nói này của Quý Quân Mỹ
“Đúng! Làm gì cũng được, người ta lập tức trang điểm thật xinh đẹp mà chờ anh trở về được không?” Quý Quân Mỹ mang khuôn mặt yếu đuối đong đầy nước mắt vội vàng gật đầu, còn không quên làm nũng một cách buồn nôn
Giọng nói của Quý Quân Mỹ suýt nữa đã9làm cho Cảnh Triệt nổi hết da gà
Cảnh Triệt hờ hững hướng mày
“Được, bây giờ cô gọi ngay cho Quân Tuyết, nghĩ cách nào đó bảo em ấy dọn về nhà ở, nếu không thì cô cũng ra ngoài thuê phòng ở luôn đi.” “...” Quý Quân Mỹ mang vẻ mặt mờ mịt, không hiểu tại sao Cảnh Triệt nhất định muốn em trai mình về nhà ở? Vẻn vẹn chỉ vì quan hệ giữa Cảnh Triệt và Quân Tuyết rất tốt? Hay là do cơm mà cô ta làm thật sự khó ăn đến mức Cảnh Triệt không thể nuốt nổi, vì vậy muốn cho Quý Quân Tuyết về nhà làm cơm, chỉ đơn giản như vậy thôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.