*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy bề ngoài thì anh ta rất lạnh nhạt, thực ra trong lòng vẫn còn có cổ ta, vẫn đau lòng cô ta
Nếu không thì sao có thể tha thứ cho cô ta nhanh như vậy được
Cảnh Triệt đi vào nhà, Quý Quân Mỹ cũng vào nhà theo
Ở huyền quan đã không còn có giày dép cho nữ
Tất cả đều là giày của Cảnh Triệt và Quý Quân Tuyết
Quý Quân Mỹ khựng lại, hỏi Cảnh Triệt: “Quý Quân Tuyết vẫn chưa đi sao?” Nghe vậy, vẻ mặt Cảnh Triệt lạnh xuống, anh ta hỏi ngược lại: “Cô mong em trai mình đi đến thế sao?” Quý Quân Mỹ lúng túng, khóe miệng giật giật: “Không..
không phải2vậy! Quý Quân Tuyết cứ quấy rầy anh như thể cũng không tốt.” “Cảnh Triệt, cảm ơn anh lúc em không ở đây mà anh vẫn không đuổi Quân Tuyết đi, vẫn chăm sóc cho em ấy như thế.” Quý Quân Mỹ vội vàng bổ sung cho tròn lời của mình
“Em ấy cũng giống như em trai tôi vậy.” Nghe vậy, trong lòng Quý Quân Mỹ thấy rất ấm áp
Cô ta tiến sát tới bên vai Cảnh Triệt: “Cảnh...” Cảnh Triệt, anh thật tốt.
Lời của Quý Quân Mỹ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Cảnh Triệt lại giả vờ không thấy cô ta muốn sáp lại gần, thay giày xong, anh ta liền đi vào trong phòng khách rồi thản nhiên nói: “Cô cứ ở phòng cũ trước kia đi!”
“...” Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850317/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.