*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Triệt nhìn ảnh chụp, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới trong vali của Quý Quân Tuyết đều là quần áo cũ trước kia của cậu
Số quần áo mà anh ta mua cho Quý Quân Tuyết, hình như cậu cũng không lấy mà lại cầm bức ảnh này
Vẻ mặt Cảnh Triệt thầm có chút giật mình, tầm mắt chậm rãi chuyển sang nhìn Quý Quân Tuyết, cánh tay dài duỗi ra, đưa khung ảnh tới trước mặt cậu.
“Em mang theo2cái này theo làm gì?”
“...”Quý Quân Tuyết đỏ mặt, quay mặt sang một bên, không dám nhìn vào mắt Cảnh Triệt, do dự một lát mới mở miệng.
“Anh Cảnh Triệt là người tốt với em nhất trên đời này, em nghĩ sau khi đi rồi thì có thể sẽ không còn được gặp lại anh Cảnh Triệt nữa, cho nên em muốn lưu lại làm kỷ niệm.”
“...” Chỉ là lưu lại làm kỷ niệm? Cảnh Triệt cầm khung ảnh mà ngẩn ra một lúc, sau đó duỗi cánh tay dài ra, cúi người đặt khung ảnh trở lại tủ đầu giường, tầm mắt đảo qua bàn tay của Quý Quân Tuyết đang đặt trên đầu gối
Băng keo cá nhân trên mu bàn tay bị thấm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850307/chuong-1283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.