*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Hảo Hảo lườm quản gia một cái, không hề trả lời mà tiếp tục cúi đầu xuống, ăn cơm.
Quản gia tức đến nỗi mặt mũi tái mét.
Trong gia tộc họ Phong, ai mà không nịnh bợ quản gia Robert, chỉ có Thượng Hảo Hảo xem thường ông ta
“Lời tôi nói, cô đã nghe thấy chưa?” “Tôi không điếc!” Thượng Hảo Hảo tiếp tục ăn một thìa cơm.
“Vậy sao còn không nghe theo.” “Tôi còn chưa ăn xong! Không phải ông nói ăn xong thì đi dọn vệ sinh sao.”
Thượng Hảo Hảo tiếp tục ăn.
“...”Quản gia Robert không làm gì được cô cả, dù sao cô cũng không lấy tiền công, thứ hai, cô lại là vị hôn thê của ti ủy Minh, hơn nữa còn là người mà boss tự gọi đến
Ông ta là một quản gia, không thể2dạy dỗ cô như những người hầu khác được.
Nếu người khác làm như vậy với ông ta thì đã sớm bị ném vào rừng nuôi sói rồi
“Vậy cô ăn nhanh lên.” Robert tức đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người lại rời đi.
Nhóm người hầu nhìn Thượng Hảo Hảo mà ngưỡng mộ, cũng chỉ có cô mới dám đối xử với quản gia Robert như vậy.
Thượng Hảo Hảo ăn tối xong liền đẩy chiếc xe dọn dẹp tới phòng ngủ của Nhạc Phong
Lúc này, Nhạc Phong đang nhàn nhã ngồi dựa trên ghế sofa trong phòng ngủ để đọc sách
Đầu ngón tay lười biếng kẹp một điếu thuốc
Anh giống như không phát hiện ra Thượng Hảo Hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850226/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.