*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Còn nữa, boss không thích bị người khác làm phiền, cô nhớ nhất định phải đợi boss không có ở đây mới được dọn dẹp.” Giao nhiệm vụ xong, quản gia xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng của quản gia biến mất khỏi hành lang, Thượng Hảo Hảo mới đẩy cửa phòng trẻ con và đi vào trong.
Căn phòng trẻ có nhiều đồ chơi dễ thương thú vị, vừa mới đi vào, Thượng Hảo Hảo đã nhìn thấy đứa con trai dễ thương mặc áo ba lỗ hình sọc, quần đùi, mũm mĩm đáng yêu ngồi trong đống đồ chơi, đang nghiêm túc mò mẫm trò ghép hình trí tuệ.
Ngay cả Thượng Hảo Hảo đi vào, cậu bé cũng không2biết
Nhìn thấy con trai thật sự bình an vô sự, Thượng Hảo Hảo mới cảm thấy yên tâm, những vẫn còn rất kích động
Mấy ngày không gặp, sau khi trái tim lo âu được thả lỏng thì khóe mắt Thượng Hảo Hảo đỏ lên, có cảm giác vui mừng như mất đi mà có lại được
Thượng Hảo Hảo đóng cửa lại, từ từ đi về phía sau con trai, cúi người xuống và khẽ gọi: “Tiểu Ca!”
Nghe thấy tiếng nói dịu dàng quen thuộc, Tiểu Ca giật mình xoay người lại, hưng phấn nhảy lên ôm lấy cổ của Thượng Hảo Hảo
“Mẹ! Con nhớ mẹ lắm!” Thượng Hảo Hảo cũng ôm chặt con trai: “Mẹ cũng nhớ con lắm.”
“Mẹ ơi, có phải tên người xấu đó đã thả mẹ đi7rồi không? Chắc tên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850221/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.