*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Hảo Hảo khẩn trương ra sức kéo, chiếc vòng trượt ra khỏi tay của Nhạc Phong
Quán tính khiến Thượng Hảo Hảo đứng không vững, ngã ra sau, Nhạc Phong vươn cánh tay dài ra, đỡ lấy cánh tay cô
“...” Thượng Hảo Hảo trợn to mắt, đứng vững lại và rút tay khỏi bàn tay của Nhạc Phong, vô thức giấu ra sau lưng
Những nơi bị Nhạc Phong chạm vào đều phát ra cảm giác nóng rát, truyền đến máu của Thượng Hảo Hảo, khiến tim cô đập thình thịch
Thượng Hảo Hảo cảm thấy mình thật sự không ra gì, biết rõ người đàn ông này chán ghét, căm ghét mình
Bốn năm không gặp, anh chỉ2mới chạm vào tay của cô thôi mà tim cô đã đập không ngừng rồi.
“Sao cô lại ở đây?” Nhạc Phong hờ hững hỏi.
“Đây là...” Là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?
Thượng Hảo Hảo muốn phản bác, nhưng lại nghĩ tới mình còn chưa gả cho Phong Thích Minh, đây chưa phải là nhà của cô, liền đổi thành: “Đây là..
cần..
cần gì anh lo, sao anh lại đến đây?” “Tôi đi ngang qua, tiện đường đến thăm mọi người.” “...” Tiện đường? Anh ta coi gia tộc Phong là địa bàn của anh ta chắc? Tiện đường đến đây sao? Muốn đến thì đến sao? Thượng Hảo Hảo trợn to đôi mắt nhìn Nhạc Phong, nhìn dáng vẻ ung dung bước vào của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850217/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.