Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3gay cả Nhạc Phong cũng không nghĩ tới, Phong Thích Minh lại tìm anh vào lúc chạng vạng cùng ngày.
Đôi mắt Phong Thích Minh dày đặc tơ máu, mắt đỏ đến mức giống như mắt thỏ vậy
Anh ta ở trước mặt Nhạc Phong mà không đứng vững nổi, có chút loạng choạng
Nhạc Phong lười nhác ngồi vắt chân trên ghế dành riêng cho chủ nhà, một tay miễn cưỡng chống trán, cười nhẹ một tiếng
“Vì hợp đồng, có cần liều mạng như thế không?” Phong Thích Minh đứng có chút không vững, chân trước chân sau loạng choạng trên thảm xa hoa màu đỏ, vừa xua tay, lại vừa lắc đầu.
“Cho cậu ta ngồi đi.” Nhạc Phong lạnh nhạt ra lệnh.
Quản gia lập tức chuyển ghế dựa đến phía sau Phong Thích2Minh
Phong Thích Minh ngồi xuống, mồm miệng không rõ.
“Boss...!”
“Đứa..
Đứa trẻ.”
“Đứa trẻ..
của tôi.”
Phong Thích Minh vẫn chưa tỉnh rượu, bị Thượng Hảo Hảo rót canh tỉnh rượu suốt một ngày, cũng chỉ tỉnh được đến mức này.
Thượng Hảo Hảo hét lên bên tai Phong Thích Minh vô số lần, bảo anh ta đi biệt thự Ước Phong tìm đứa trẻ, anh ta mới mù mờ biết đã xảy ra chuyện gì
Ý thức của anh ta hơi tỉnh táo lại, nhưng cơ thể vẫn mệt nhọc, thật sự mơ mơ hồ hồ.
“Con trai..
của tôi..
phụ nữ..
của tôi...!”
“..
Phù..
phù...”Phong Thích Minh còn chưa nói xong, đầu đã nghiêng sang một bên, tiếp tục ngủ
“..” Nhạc Phong sầm mặt lại.
Chẳng lẽ Phong Thích Minh chạy đến nơi này để anh xem mình ngủ? Lãng phí thời gian của7Nhạc Phong này?
“Đưa cậu ta ra bên ngoài.” Nhạc Phong lạnh lùng mở miệng, đứng lên, xoay người đi lên tầng...
Xe của Thượng Hảo Hảo và Tiểu Đường ngay sát bức tường cao ngất bao quanh biệt thự Ước Phong to lớn, chờ lâu đến mức gấp gáp muốn chết..
Rõ ràng Phong Thích Minh đã đi vào chưa được nửa giờ, Thượng Hảo Hảo lại cảm thấy lâu như một thế kỷ vậy
Chỉ một lúc sau, Phong Thích Minh bị hai người mặc âu phục giày da dìu ra, đưa lên xe bọn họ
Thượng Hảo Hảo sốt ruột đẩy cửa xuống xe, hỏi một trong hai thuộc hạ đang đưa Phong Thích Minh đi ra.
“Xin hỏi con tôi có ở bên trong không? Các anh có nhìn thấy con tôi không?” Thuộc9hạ không hề đáp lại, ném Phong Thích Minh vào xe rồi xoay người đi luôn
Thượng Hảo Hảo định xông vào biệt thự Ước Phong nhưng lại bị bọn họ thô lỗ đẩy ra, khiến cô mất thăng bằng, bị ngã xuống mặt đất trải đá cuội.
Sau đó, cánh cửa to lớn bằng sắt thép nặng nề bị đóng lại...
Thủ vệ ở cửa ôm súng tự động, mặt lạnh vô tình hung tợn nhìn Thượng Hảo Hảo chằm chằm
Một người phụ nữ xinh đẹp bị ngã thương mà họ không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào
Tiểu Đường vội xuống xe, đỡ Thượng Hảo Hảo dậy
“Cô Thượng, chúng ta đi trước đi! Chờ ông chủ tỉnh lại rồi chúng ta lại đến.” “Tôi không đi!” Thượng Hảo Hảo tức giận hất5tay Tiểu Đường ra, gọi với vào phía trong biệt thự
“Tiểu Ca! Thượng Tiểu Ca! Con ơi.” Thượng Hảo Hảo mới hô hai tiếng, hai thị vệ trước cửa đã lập tức giơ súng lên chĩa vào Thượng Hảo Hảo, khiến cô giật mình hoảng sợ, giọng nói bị nghẹn lại trong cổ họng
Tiểu Đường khẩn trương kéo Thượng Hảo Hảo: “Cô Thượng, nơi này không phải nơi mà chúng ta có thể làm ổn đâu, chúng ta đi về trước đã!”
Nói xong, Tiểu Đường kéo Thượng Hảo Hảo vào trong xe, tài xế lập tức khởi động xe rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.