Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7hạc Nhu ngồi ở bên cạnh dùng bữa, dường như giờ mới chú ý đến hai người họ, đột nhiên cất tiếng nói: “Anh hai! Y Nhân! Hai người làm gì vậy?” “...” Cảnh Y Nhân và Nhạc Phong bỗng dưng bừng tỉnh
Cảnh Y Nhân tránh khỏi bàn tay đang nắm lấy cằm cô của Nhạc Phong, đứng lên theo bản năng, trốn tránh nói: “Em đi vệ sinh mát.” Nói xong Cảnh Y Nhân đi về hướng cửa lớn, phát hiện cửa phòng vốn không có khóa.
Cảnh Y Nhân kéo cửa ra, nhanh chân đi về hướng nhà vệ sinh
Trong nhà vệ sinh, Cảnh Y Nhân đứng trước bồn rửa mặt, đôi tay đưa vào dưới vòi nước cảm ứng, vòi nước chảy ra tiếng nước kêu róc rách.
Cô đờ đẫn nhìn vào chính mình trong gương.
Trong đầu cô còn đang nghĩ tới những câu nói của Nhạc Phong2lúc nãy
“Anh có ý với ai lẽ nào em không rỏ sao?” “Em có biết em đang làm gì không?” “Em đang cầm dao một lần rồi lại một lần đâm vào tim anh.” Nghĩ đến câu nói vừa rồi, Cảnh Y Nhân liển cảm thấy bất an, cô cứ nghĩ rằng Nhạc Phong sớm đã không có cảm tình với cô, cho dù có thì cũng đã thăng hoa lên tình thân rồi
Bây giờ lại lôi chuyện này ra nói, khiến cho tất cả mọi người đều ngại ngùng
Cảnh Y Nhân làm sao biết được, ở bên trong phòng là Nhạc Phong đang cảm thấy vô cùng hối hận khi đã nói ra, ít nhất không nói ra có lẽ mối quan hệ của hai người sẽ tiếp tục được duy trì như trước đây.
Sau này có thể Cảnh Y Nhân sẽ trốn tránh anh ta.
Ngay vào lúc Cảnh9Y Nhân nghĩ đến thất thần, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói quen thuộc, trong gương xuất hiện bóng người thân thuộc
“Thật nhìn không ra, Cảnh Y Nhân trước mặt người khác thì tỏ ra vẻ vợ chồng yêu thương nhau thắm thiết giờ lại đi lén lút ăn cơm với người đàn ông khác, lại còn bị tỏ tình nữa sao.” “...” Cảnh Y Nhân nhìn thẳng vào Triệu Lộc xuất hiện ở trước bồn rửa mặt
Hôm nay anh ta mặc nguyên bộ âu phục đơn giản, ăn mặc thành thục so với ngày thường nhưng cũng không che giấu được gương mặt tuấn tú còn trẻ con của mình
Cô nói lúc nãy khi ra khỏi phòng, cửa phòng vẫn đang mở, thì ra là có người nhìn trộm
Cảnh Y Nhân không khách sáo đáp: “Anh có bị mù không? Nhìn không ra là có bốn6người cùng ăn cơm sao?” “Tôi không nhìn thấy, tôi chỉ thấy cô và một người đàn ông, bên cạnh là một cô gái không bình thường về tinh thần.” “...” Cảnh Y Nhân câm nín liếc nhìn Triều Lộc trong gương
“Vậy cũng là ba người!” “Đúng vậy! Chỉ là có thêm người gỗ thôi!” “...” Cảnh Y Nhân câm nín liếc nhìn anh ta, mặc kệ Triệu Lộc
Sau khi rửa tay xong, cô rút khăn giấy ở bên cạnh để lau tay
“Anh chạy qua đây là vì muốn nhìn trộm người khác hả?”
Triệu Lộc cười khẽ: “Đương nhiên là không, Lưu tổng hẹn tôi và em của cô cùng nhau đến đây ăn cơm
Ông ta muốn chúng tôi lập nhóm những chàng thiếu niên đẹp trai như hoa, rõ ràng là Lưu tổng đang lăng-xê em trai cô, lập nhóm với tôi thì em trai cô từ cấp độ0trong nước trở thành cấp độ quốc tế.”
“Em trai tôi cũng rất nổi tiếng có được không hả?” Cảnh Y Nhân tức giận liền phản bác
Triệu Lộc này nói chuyện sao khó nghe vậy, nói đến giống như người khác phải cố tình nịnh bợ anh ta nhờ anh ta mới có thể nổi tiếng vậy.
Hơn nữa Cảnh Hi nhà họ cũng tuyệt đối không đi nịnh bợ người khác
Triệu Lộc kiêu ngạo nói: “Có nổi tiếng như tôi không?” “Đúng! Không nổi tiếng như anh, anh thì đỏ* rồi, đỏ như cà chua vậy, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở!” (*) Từ đỏ ẤT trong tiếng Trung vừa dùng để nói tới màu đỏ, vừa để chỉ sự nổi tiếng.
Anh ta tự tin như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.