*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ sợ toàn bộ tài sản của Lục Minh gộp lại cũng chỉ nhiều đến thế mà thôi
Làm thương nhân, nào có ai không yêu tiền tài chứ
“...” Nghe vậy, Lục Minh dừng bước, thờ ơ chậm rãi quay đầu lại
Khóe miệng Raoul cong lên một nụ cười tự tin
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh nhìn chằm chằm vào Raoul
Một lúc lâu sau, anh mới thản nhiên dùng tiếng Anh nói một cách lưu loát: “Trong mắt Lục Minh tôi, danh dự của phu nhân mình không thể dùng tiền bạc để cân nhắc.” Dứt lời, Lục Minh đưa mắt nhìn phu nhân của Raoul
“Có người quan tâm đến tiền, có người quan tâm đến tên2tuổi, có người lại quan tâm tới quyền thể
Trong giới hạn của Lục Minh tôi, bất cứ thứ gì cũng không thể so sánh với phu nhân của mình
Phu nhân của tôi chính là thứ mà tôi quan tâm nhất.”
“Ngài Raoul, bà xã của ngài không biết Cảnh Y Nhân là phu nhân của tôi, nên cũng không thể trách khi đã nói xấu phu nhân của tôi như vậy
Nhưng ngài biết điều đó, vậy mà vào lần đầu tiên bà xã của ngài buông lời sỉ nhục, ngài lại không kịp thời ngăn cản, đợi tới khi tôi nổi giận rồi mới ngăn lại
Đây chính là thành ý của ngài khi muốn hợp tác với tôi sao?”
“...” Raoul phẫn nộ, ông ta là một người giàu có số9một thế giới, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850130/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.