*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù khi đó trong lòng cô vô cùng bài xích việc điều trị, nhưng cô vẫn ép mình nhất định phải uống thuốc, nhất định phải đi gặp bác sĩ
“Lại thêm hai con vẫn còn nhỏ, vài lần, hai bé con khóc ầm ĩ em liền cảm thấy bực bội, hận rằng nếu không có con thì tốt rồi.” “...” Từ trước tới giờ Nhạc Phong chưa từng biết bệnh trầm cảm lại có thể khủng bố như vậy.
Anh ta đã từng nghe nói, có những người mẹ bị trầm cảm sau sinh đã giết chết đứa con của mình.
Cảnh Y Nhân lại nói tiếp: “Nhưng vào lần đó, vì em quên, làm cho Tiểu Đâu Đâu2bị sốt, cả người co giật
Em sợ đến mức không biết phải làm thế nào, chỉ biết khóc
Nửa đêm trời mưa rất to, không gọi được xe, em phải bế con chạy tới bệnh viện.”
“Từ đó trở đi, em nghĩ mình nhất định phải trị khỏi bệnh, cho dù có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần quyết tâm, chẳng mấy chốc bệnh tình sẽ tốt lên
Sau đó, em tích cực phối hợp điều trị, sau hai tháng đã tốt lên
Về sau có lúc cũng không khống chế được cảm xúc, nhưng bác sĩ cũng nói đó là chuyện bình thường
Bệnh tình cứ thế mà tốt hơn thôi.”
“...” Đây chính là điểm mà Nhạc Phong thấy phiền nhất
Cảnh Y Nhận biết bản thân mình có bệnh nên tích cực phối hợp9điều trị
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850086/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.