Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7��Nhạc Nhu, Cầu Cầu bị rơi xuống sông, nhóc không biết bơi, sắp chết đuối rồi, cổ có nhìn thấy không?”
“Nhóc ấy đang gọi cô đấy, mẹ ơi, mẹ mau cứu con, Cầu Cầu không muốn chết...” Nghe vậy, Nhạc Phong lạnh lùng nhíu mày, tức giận đến mức đứng bật dậy
Có ai nguyền rủa một đứa trẻ như vậy không? Hơn nữa nếu nói vậy, Nhạc Nhu không phát cuồng mới là lạ
Nhạc Phong giận dữ mắng: “Câm miệng! Không cho phép cô dùng cách ác độc đó, Nhạc Nhu đã đủ đáng thương rồi, sao cô còn dùng con của con bé để kích thích con bé chứ, con bé sẽ đau khổ mà chết mất!” “Ngồi xuống!” Thượng Hảo Hảo gầm nhẹ một tiếng, cô ghét nhất bị cản trở lúc đang2trị liệu.
“Không hiểu thì anh đừng có hét loạn lên, cô ấy bây giờ đã là trầm cảm nặng rồi, chỉ có thể lấy người mà cô ấy quan tâm nhất để kích thích, kéo thần trói cô ấy trở về
Nội tâm cô ấy đã đóng lại, từ chối tất cả chuyện bên ngoài rồi, chỉ có thể kéo thần chí của cô ấy về mới có thể tiến hành trị liệu, bằng không, cô ấy vĩnh viễn cũng đừng mơ muốn khỏe lại!” “Hơn nữa, con trai cô ấy cũng không phải chết thật, anh khẩn trương cái quái gì hả?” “...” Nghe vậy, Nhạc Phong trừng Thượng Hảo Hảo, trong lòng nén cơn tức giận, ngồi trở lại ghế
Thượng Hảo Hảo tiếp tục trị liệu
Bởi vì lời vừa nãy bị Nhạc Phong đánh9gãy, cô ấy đành phải đổi cách khác kích thích Nhạc Nhu
Thượng Hảo Hảo dùng các loại biện pháp, không ngừng nếm thử, một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên trán.
Thẳng đến khi Thượng Hảo Hảo lặp lại lần thứ n: “Hắc Long cưới một công chúa xinh đẹp, bọn họ sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, sống hạnh phúc bên nhau, đối với chuyện quá khứ, Hắc Long đã sớm không nhớ rõ.” “Sẽ không! Sẽ không! Anh ấy đã nói rằng muốn bù đắp tôi, sẽ đối xử tốt với tôi cả đời! Anh ấy sẽ không quên tôi đâu!” Nhạc Nhu bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, điên cuồng mà rung giận, nước mắt rơi đầy mặt
“...”Nhạc Phong vội đứng dậy, đi đến bên cạnh Nhạc Nhu và trấn an6cô ấy, đè bả vai cô ấy ngồi xuống
Trải qua mấy ngày, Nhạc Nhu cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện
Tuy rằng loại kích thích này hơi quá, nhưng còn hơn là không nói gì cả
Nhạc Nhu đột nhiên nổi điên giãy giụa, giấy ra khỏi Nhạc Phong, đứng bật dậy, cách cái bàn mà túm lấy áo Thượng Hảo Hảo mà xốc cổ lên
“Cô nói hươu nói vượn, Hắc Long yêu tôi, anh ấy nói cả đời này chỉ yêu một mình tôi!” Nhạc Nhu giống như phát điện, giật đi giật lại áo Thượng Hảo Hảo
Gào xong, Nhạc Nhu còn dùng nắm đấm vung thẳng vào mặt Thượng Hảo Hảo
Nhạc Phong giật mình hoảng sợ, đưa tay giữ lại cánh tay Nhạc Nhu
Những cú đấm của Nhạc Nhu rất bất ngờ, không ai0kịp phòng bị
Ngay cả Thượng Hảo Hảo, sắc mặt ngưng trọng, có ý định tránh đi một chút, chỉ chưa kịp nên vẫn bị trúng một chút
Nhạc Phong không kịp bắt lấy, hơn nữa Nhạc Nhu luyện võ, cú đấm đó khiến sườn mặt của Thượng Hảo Hảo có một vết bầm tím nhạt, làm cố đau đến mức kêu lên, vô thức lùi ra sau một bước
Nhạc Phong giận dữ mắng một tiếng: “Nhạc Nhu! Cô ấy là bác sĩ!”
Nhạc Phong vừa trách cứ, Nhạc Nhu lúc này mới kéo được dòng suy nghĩ lại, kinh ngạc nhìn Nhạc Phong, sau đó chuyển mắt nhìn cô gái mặc áo dài trắng xa lạ trước mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.