*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
tới để lấy..
chi phí thiệt hại.” “...” Đôi mắt của Nhạc Phong sâu thẳm và lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ hận không thể trừng thủng cố luôn
Một hồi lâu sau, anh ta mở miệng: “Cô muốn bao nhiêu?” Thượng Hảo Hảo vươn một tay, năm ngón mở ra, tinh xảo trắng trẻo rất xinh đẹp
Thấy thế, Nhạc Phong giận đến mức con người co rụt lại, mặt trầm xuống, giận dữ rộng với Thượng Hảo Hảo: “Năm trăm vạn? Cái vòng cũ nát kia của cô trị giá năm trăm vạn á? Bán cô đi cũng chưa được năm trăm vạn?” Miệng Nhạc Phong tràn ngập châm chọc, khiến tổng quản lí bên cạnh giật mình hoảng sợ, cả người run lên, thức thời lập tức lui ra
“..” Thượng Hảo Hảo vốn muốn nói với bình tĩnh nói với người đàn ông này, dù sao cũng là2cô tới cửa đòi tiền
Chỉ là rốt cuộc đầu óc người đàn ông này bị ngu đần, hay là mắt mù rồi? Cô nói năm trăm vạn bao giờ? Anh bị chứng ảo tưởng? Cô chẳng qua chỉ là vươn bàn tay ra thôi mà
Người nên khám bệnh không phải em gái anh ta mà phải là anh ta mới đúng
Thượng Hảo Hảo kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, tiếc cho bề ngoài đẹp trai kia, thì ra đầu óc có vấn đề
Thượng Hảo Hảo đè nén tức giận xuống, lạnh nhạt giải thích
“Tôi nói năm trăm vạn bao giờ?”
Nghe vậy, sắc mặt Nhạc Phong trở nên ngưng trọng, lông mày nhíu lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850076/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.