Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7��Tôi..
tới để lấy..
chi phí thiệt hại.” “...” Đôi mắt của Nhạc Phong sâu thẳm và lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ hận không thể trừng thủng cố luôn
Một hồi lâu sau, anh ta mở miệng: “Cô muốn bao nhiêu?” Thượng Hảo Hảo vươn một tay, năm ngón mở ra, tinh xảo trắng trẻo rất xinh đẹp
Thấy thế, Nhạc Phong giận đến mức con người co rụt lại, mặt trầm xuống, giận dữ rộng với Thượng Hảo Hảo: “Năm trăm vạn? Cái vòng cũ nát kia của cô trị giá năm trăm vạn á? Bán cô đi cũng chưa được năm trăm vạn?” Miệng Nhạc Phong tràn ngập châm chọc, khiến tổng quản lí bên cạnh giật mình hoảng sợ, cả người run lên, thức thời lập tức lui ra
“..” Thượng Hảo Hảo vốn muốn nói với bình tĩnh nói với người đàn ông này, dù sao cũng là2cô tới cửa đòi tiền
Chỉ là rốt cuộc đầu óc người đàn ông này bị ngu đần, hay là mắt mù rồi? Cô nói năm trăm vạn bao giờ? Anh bị chứng ảo tưởng? Cô chẳng qua chỉ là vươn bàn tay ra thôi mà
Người nên khám bệnh không phải em gái anh ta mà phải là anh ta mới đúng
Thượng Hảo Hảo kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, tiếc cho bề ngoài đẹp trai kia, thì ra đầu óc có vấn đề
Thượng Hảo Hảo đè nén tức giận xuống, lạnh nhạt giải thích
“Tôi nói năm trăm vạn bao giờ?”
Nghe vậy, sắc mặt Nhạc Phong trở nên ngưng trọng, lông mày nhíu lại.
“Lẽ nào cô còn muốn năm nghìn vạn?”
“...” Đầu óc của kẻ có tiền đều được làm từ hơi tiền à? “Năm nghìn đồng! Năm nghìn đồng! Năm nghìn đồng!” Chuyện quan trọng9phải nói ba lượt
Thượng Hảo Hảo giận dữ mắng, mở năm ngón tay ra duỗi đến, gần như dán lên mặt Nhạc Phong
Tuy vòng tay của tôi không đáng tiền, nhưng với tôi mà nói lại là bảo bối, tôi phải đối xử với nó thật tốt, không gì có thể thay thế được.” Nói xong, Thượng Hảo Hảo có chút ngượng ngùng
“Tôi không đủ tiền..
Anh làm vỡ nó, anh phụ trách chi phí sửa chữa.” “..” Nhạc Phong theo bản năng lui ra sau một bước, tránh bàn tay mà cô ấy duỗi ra, ghét bỏ hất đi
Chỉ cần phí sửa chữa năm nghìn đồng? Không cần bồi thường? Nhạc Phong sẽ không khinh địch như vậy, tin lời nói của một kẻ lừa đảo dâu
Lấy lui làm tiến, giả vờ đáng thương sao? Khóe miệng Nhạc Phong nhướng lên với vẻ cười nhạo, nhướng mày: “Năm6nghìn?” “Phải!” Thượng Hảo Hảo gật đầu.
“Được!”
Nói xong, Nhạc Phong trở lại phòng, lấy ví tiền trên bàn trà rồi quay trở lại, rút từ trong ví ra một nửa số tiền mặt đưa cho Thượng Hảo Hảo
Khi Thượng Hảo Hảo vươn tay định cầm lấy thì đột nhiên, Nhạc Phong nhẹ thả tay ra, “bộp” một cái, tập tờ tiền rơi xuống bên chân Nhạc Phong, bị rơi hết ra
“...” Thượng Hảo Hảo sầm mặt lại, căm tức nhìn Nhạc Phong
Nhạc Phong lại thờ ơ nhướng khóe miệng lên: “Tôi không cẩn thận đánh rơi, nếu cô chế thì có thể không cần.” “...” Thượng Hảo Hảo bình tĩnh đứng tại chỗ, tức giận đến mức hai vai khẽ run, trùng đôi mắt tròn vo, cắn môi dưới
Tên đàn ông xấu xa này, có chút tiền dơ bẩn nên mượn tiền nhục nhã cô? Thượng Hảo Hảo0thực sự muốn quay đầu bước đi, nhưng cô cần số tiền này để sửa vòng tay
Thượng Hảo Hảo chịu đựng khuất nhục, cúi đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt tiền trên mặt đất lên
Nhạc Phong cười khẩy một tiếng: “Tôi còn tưởng cô có cốt khí, thì ra vẫn là kẻ vừa thấy tiền là sáng mắt.” Nói xong, một chân Nhạc Phong hơi di chuyển, giẫm lên một tay mà Thượng Hảo Hảo đang nhặt tiền
Thượng Hảo Hảo tức giận lạnh lùng nhìn chằm chằm cái chân to trên mu bàn tay mình, lạnh lùng cảnh cáo: “Bỏ cái chân thối của anh ra!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.