*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vết thương của cô ở chỗ xương sườn bên dưới ngực
Phát một súng kia chỉ chui vào kẽ xương sườn của Cảnh Y Nhân, cũng may không bị thương đến xương
Bác sĩ cởi bằng gạc được dán bằng băng dính cho Cảnh Y Nhân rồi kéo bông lên, nhìn vết sẹo hơi lõm xuống trên da cô
Trong ống ta có vẻ giật mình: “Không ngờ lại lành lại nhanh đến thế!”
“Ngày hôm qua, lúc bôi thuốc, tôi có bảo là vết thương kết vảy rất nhanh, hôm nay không ngờ lại hoàn toàn khép lại, quả thực không dám tin nổi.” Nghe vậy, Lục Minh nhìn bụng của Cảnh Y Nhân, quả thật vết sẹo này cũng chỉ hơi lõm xuống, bên trên có một chút vảy, giống như là đã được một, hai2tháng vậy
Cảnh Y Nhân tò mò cúi đầu muốn nhìn, lại không nhìn tới được
Cô chỉ là cảm thấy được kỳ quái, tại sao sau khi tỉnh lại, cô lại không cảm thấy đau ở miệng vết thương
Có mấy lần, cô còn thử cách một lớp quần áo đè xuống, mới có chút đau đau, giống như đã hoàn toàn bình phục vậy..
Tình huống này có phải rất quái dị hay không? Cảnh Y Nhân không nghĩ ra, chỉ cho là mình may mắn...
Cảnh Y Nhân tỉnh lại vào ban đêm, một người bệnh ở Bệnh viện Quân khu cũng tỉnh lại
Trịnh Bội Bội!
Trịnh Bội Bội hôn mê suốt hai tháng.
Sở dĩ cô ta có thể tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850067/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.