Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7oại tra tấn này còn khó chịu hơn cả cái chết...
Bảy ngày sau.
Trong phòng VIP của Bệnh viện Quân khu
Cảnh Y Nhân chậm rãi mở mắt ra, trần nhà thuần trắng từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, lông mi khẽ run rẩy
Đây là đâu? Cô đang ở nơi nào? Tại sao đỉnh đầu không có màn giường? Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân chậm rãi quay sang bên cạnh nhìn! Trong căn phòng thuần trắng, vài người phụ nữ mặc tang phục thuần trắng lúc ẩn lúc hiện trước mặt, có người bưng bình lọ trên tay, có người lại cầm thứ gì đó mà cô không biết
Cảnh Y Nhân cảm giác mình dường như vừa sống lại vậy, cả người cứ2bay bổng
Hình ảnh này hình như có chút quen thuộc..
Hình như cô đã gặp qua ở trong mộng
Cô thật sự đã chết rồi sao? Nếu đã chết rồi, sao cô vẫn còn tri giác? Cảnh Y Nhân cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc nơi này là đâu? Càng nghĩ, Cảnh Y Nhân càng nhíu chặt mày, tay vô thức sờ trên bụng, bằng phẳng
Cảnh Y Nhân lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thì ra là nằm mơ, sao cô có thể có thai chứ? Ngay tại lúc Cảnh Y Nhân suy nghĩ nhập thần, mu bàn tay đột nhiên nhói lên một cái, cô theo bản năng rụt lại
Cô vô thức củi mắt nhìn lại, thấy người phụ nữ mặc tang phục kia cầm9một cây kim thổ hơn cả tú hoa châm và cắm vào mu bàn tay của cô! Dường như còn ngại không đủ sâu mà còn đang dùng sức cắm vào trong
Ý! Tiểm?
Giống như trong giấc mơ, bị bệnh nên cần phải tiêm? Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng ngồi dậy, nhìn kim tiêm trên mu bàn tay mình
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.
Nhìn đuối kim tiêm còn cắm trên mu bàn tay mình, cô chịu đựng đau đớn mà rút kim tiêm ra, chỉ giây sau, máu phun ra như cột nước nhỏ vậy, khiến cảnh Y Nhân sợ tới mức phải kêu to: “Á! Đổ máu rồi!”
Tất cả y tá trong phòng cũng đều bị kinh sợ
Y tá vội lấy bông bịt6lại vết thương của cô, rồi dùng băng dính dán lên
“Cô Cảnh, cô đã hôn mê 7 ngày, phải tiêm chất dinh dưỡng
Nhưng bây giờ cô tỉnh lại rồi, cô có muốn ăn gì không?” “..” Cảnh Y Nhân cau mày, ngỡ ngàng nhìny tá
Lời kịch cũng giống nhau như đúc? Cô..
Cố cổ cổ đã sống lại sao? Nếu là giống như trong mộng thì Lục Minh đâu rồi? Cô nhớ rõ cô hẳn là chết vì bị trúng đạn của Lý Đông mới đúng, cô không chết sao? Hay là sống lại? Đúng rồi, chắc chỉ một lúc sau, Lục Minh sẽ cầm một tập thỏa thuận ly hôn và vọt vào, nện xuống trước mặt cô
Cảnh Y Nhân vừa mới nghĩ đến đây0thì “Ầm!” một tiếng, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra không một chút khách khí
Y tá cũng thu lại nụ cười, cúi đầu chào một tiếng: “Ngài Lục.” Nhìn thấy cảnh Y Nhân ngồi ở trên giường, Lục Minh khựng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc và sung sướng ngoài ý muốn
Anh bước đến trước giường bệnh, tiện thể đặt một tập tài liệu trong tay xuống tủ đầu giường rồi cầm lấy tay Cảnh Y Nhân, một tay giữ lấy gáy cô
Lục Minh dán trán mình lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ của cô.
“...” Dường như có chút bất thường.
Không phải Lục Minh nên đòi ly hôn với cô sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.