*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảy ngày sau.
Trong phòng VIP của Bệnh viện Quân khu
Cảnh Y Nhân chậm rãi mở mắt ra, trần nhà thuần trắng từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, lông mi khẽ run rẩy
Đây là đâu? Cô đang ở nơi nào? Tại sao đỉnh đầu không có màn giường? Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân chậm rãi quay sang bên cạnh nhìn! Trong căn phòng thuần trắng, vài người phụ nữ mặc tang phục thuần trắng lúc ẩn lúc hiện trước mặt, có người bưng bình lọ trên tay, có người lại cầm thứ gì đó mà cô không biết
Cảnh Y Nhân cảm giác mình dường như vừa sống lại vậy, cả người cứ2bay bổng
Hình ảnh này hình như có chút quen thuộc..
Hình như cô đã gặp qua ở trong mộng
Cô thật sự đã chết rồi sao? Nếu đã chết rồi, sao cô vẫn còn tri giác? Cảnh Y Nhân cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc nơi này là đâu? Càng nghĩ, Cảnh Y Nhân càng nhíu chặt mày, tay vô thức sờ trên bụng, bằng phẳng
Cảnh Y Nhân lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thì ra là nằm mơ, sao cô có thể có thai chứ? Ngay tại lúc Cảnh Y Nhân suy nghĩ nhập thần, mu bàn tay đột nhiên nhói lên một cái, cô theo bản năng rụt lại
Cô vô thức củi mắt nhìn lại, thấy người phụ nữ mặc tang phục kia cầm9một cây kim thổ hơn cả tú hoa châm và cắm vào mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850063/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.