*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm phán đánh chiếc búa gỗ “cạch cạch cạch“.
“Yên lặng!”
“Chúng tôi đưa ra tuyên án cuối cùng, thời gian chịu án của bị cáo Cảnh Y Nhân lùi lại một năm, cô bị tước đoạt quyền lợi chính trị và quyền xuất cảnh!”
“...” Vốn dĩ Cảnh Y Nhân đã không có quyền lợi chính trị, tước thì cứ tước đi, còn về quyền xuất cảnh, cũng tức là trong một năm không thể ra nước ngoài, cũng không thể rời khỏi thành phố S.
Thẻ căn cước của cô không thể mua vé máy bay hay mua vé xe trong một năm tới2được.
“Phiên tòa kết thúc!” Thẩm phán gõ búa một cái
Hội đồng xét xử nhanh chóng rời đi...
Tuyên án như vậy khiển Cảnh Y Nhân thở phào một hơi
Ít nhất trong một năm tới, cô vẫn được tự do, còn có cơ hội lật ngược bản án.
Cha mẹ Trịnh Bội Bội ôm đầu khóc rống đòi báo thù, họ như phát điện gào thét về phía Cảnh Y Nhân: “Con điếm Cảnh Y Nhân này, mày không được chết tử tế đâu
Mày hại Bội Bội của chúng tạo thê thảm như thế!”
“Chú ý thái độ dùng từ của bà, đây là Tòa án, chúng tôi có thể hiện bà bất cứ lúc nào!” Luật sư Ngôn cảnh cáo.
Cảnh Y Nhân lạnh lùng nhìn cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850029/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.