*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhân giãy giụa, khẽ hô: “Lục Minh! Anh làm gì thế? Đây là Cục Cảnh sát đấy!”
Anh khẽ nói bên tai cô: “Cứ tin ở anh.”
“...” Cảnh Y Nhân ốm Lục Minh ngồi xuống bên mép giường, anh lấy một hộp thuốc nhỏ trong túi quần rồi mở chúng ta, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Cảnh Y Nhân
Sau đó anh khóa môi cô lại, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào khoang miệng nhỏ nhắn của cô, đẩy viên thuốc vào sâu bên trong, ép cô phải nuốt nó.
Giọng Cảnh Y Nhân ậm ừ không rõ, cô hỏi: “Anh cho em ăn2gì thế?”
“..” Lục Minh không cho cô một câu trả lời nào, vẫn tiếp tục hôn cô kịch liệt
Hơi thở của Cảnh Y Nhân tràn đầy hương vị và hơi thở của Lục Minh, mối cùng mối quấn quýt, dây dưa lẫn nhau, trái tim rung động kịch liệt
Nụ hôn dữ dội khiến đầu óc Cảnh Y Nhân nhất thời trống rỗng, chỉ có thể nghe được hơi thở gấp gáp của Lục Minh và âm thanh ma sát lẫn nhau
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đỏ bừng lên.
Nụ hôn càng kịch liệt, trái tim cũng càng dập dữ dội hơn, dòng máu trong cơ thể cũng cuồn cuộn lên, rung động, khiến Cảnh Y Nhân vô thức từ từ8nâng cánh tay lên, giữ chặt lấy Lục Minh, cũng túm chặt áo sơ mi của mình.
Cô giống như con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850006/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.