*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhân cố giữ lại lý trí, đẩy Lục Minh ra, nhìn vết cào trên ngực anh, lại chợt đỏ mặt
Nhớ đến sự điên cuồng của mình tối hôm qua, Lục Minh ôm cô ngồi trên ban công, khiến cô bị dọa, vừa khẩn trương vừa đau đớn rồi lại rất vui vẻ, hai tay bám chặt lấy vai Lục Minh, lưu lại nhiều vết cào lên ngực và lưng anh
Cảnh Y Nhân vừa mới đẩy Lục Minh ra một chút, bàn tay anh đã dịu dàng mơn trớn ngực cô, khiến2một tia lý trí Cảnh Y Nhân vừa giữ được lại lập tức mất sạch, không còn sót lại chút gì
Cô yếu ớt nhắc nhở: “Lục Minh, hôm nay đã nói là anh phải..
về công ty đi làm rồi mà!” “Gọi là cậu, ngoan!” “Cậu..
phải đi làm.” “Vẫn còn sớm lắm.” Lục Minh lại cưng chiều cô một lúc
Anh biết cảnh Y Nhân có vô số vấn đề muốn hỏi anh, nhưng có một vài vấn đề không cần trả lời, chuyện đã qua rồi
Giờ phút này hành động của anh đã chứng minh tất cả tình yêu và nỗi nhớ dành cho cô suốt một năm qua
Cảnh Y Nhân chỉ cần lời giải thích này là đủ
“Một năm qua, tổng thống ra chỉ thị mật cho anh đi công tác, nên8anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849954/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.