*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Kiểu khẽ gật đầu: “Uống 30 viên thuốc ngủ, may là Bạch Vân phát hiện kịp nên đã đưa tới bệnh viện rửa ruột. Lúc đó ở nhà họ Cảnh ngoại trừ người giúp việc không có ai cả, xảy ra chuyện như vậy Cảnh Y Nhân không cho Bạch Vân nói, cũng chỉ có tôi và Bạch Vân biết thôi.”
“...” Bão tố như nổi lên trong đôi mắt thâm sâu của Lục Minh, trong lòng anh vừa tự trách vừa ảo não, từng tế bào và máu toàn thân đều cảm thấy thấy đau đớn. “Cậu đừng quá tự trách, nghĩ quá nhiều. Lúc đó chắc do bị bệnh, nếu không vì bệnh trầm cảm chắc cô ấy cũng sẽ không làm như vậy.” “...” Sao anh có thể không tự trách mình được? Cho dù anh bất đắc dĩ bị đưa đến nước2F, nhưng nếu anh càng cố gắng hơn một chút, sớm hoàn thành những kế hoạch và phương án ở nước F thì có lẽ đã có thể trở về sớm hơn một chút.
Một năm nay ở nước F, Lục Minh mong ngóng từng ngày để có thể trở về. Anh đã cố gắng hết sức để hoàn thành một kế hoạch chi tiết lẽ ra phải mất hai năm mới làm xong chỉ trong vòng mười tháng. Tổng thống nước F đặc biệt coi trọng năng lực của Lục Minh, nếu không vì anh nhất thiết phải về nhà đoàn tụ với vợ con thì tổng thống nước F đã không nỡ để anh trở về như vậy. Ngay cả Đại công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849940/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.