*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“...” Lúc này Lục Minh mới phản ứng được, vừa rồi mình tức giận đã dọa con sợ. Cảnh Y Nhân vội vàng đặt bát xuống, bế Tiểu Đâu Đâu ra khỏi ghế cho trẻ em, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, đồng thời dỗ dành: “Đâu Đâu ngoan, không khóc nào! Lát nữa chúng ta đi chơi cầu trượt, chơi bóng ở biển nhé!” Cảnh Y Nhân dỗ đôi lần, Tiểu Đâu Đâu thật sự không khóc nữa.
Cảnh Y Nhân lau khô nước mắt trên mặt Tiểu Đâu Đâu, sau đó đặt bé xuống, rồi lại ôm lấy Đại Đâu Đâu. Cô để bảo mẫu đưa hai bé đi2thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên cảnh Y Nhân nhớ tới điều gì, cô lại nói với Lục Minh:
“Xe của anh tôi vẫn phải dùng, buổi chiều xe của tôi sẽ được đưa đến.”
Lục Minh thản nhiên đứng dậy khỏi bàn ăn: “Anh phải dùng xe. Anh sẽ đưa mẹ con em tới đó.”
“Trong nhà có nhiều xe như thế...”
“Anh chỉ thích lái xe này.”
Cảnh Y Nhân tức giận nghiến răng, cô không nói gì, lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho Lục Minh rồi nói: “Tôi lái xe khác!” “Không biết chìa khóa xe để đâu rồi.”
“...” Cảnh Y Nhân tức đến nghiến răng, trợn mắt nhìn anh.
Có người đàn ông nào hẹp hòi như thế không? Không phải chỉ là một chiếc xe thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849900/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.