Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hí thế của cảnh Y Nhân khiến các phóng viên giật mình, không ai dám hé răng. Nói xong, Cảnh Y Nhân vận nội lực, lập tức nghiêng người đá “rầm!” một tiếng, cửa phòng bị Cảnh Y Nhân đá mở ra. Khí thế và cơn bùng nổ của Cảnh Y Nhân khiến phóng viên sợ tới mức rụt vai lại một cái, lui ra sau vài bước, không dám tiến lên.
Chờ Cảnh Y Nhân đi vào trước xác nhận, có phải chồng cô hay không, chỉ cần nhìn biểu cảm của cô là biết.
Ai biết Cảnh Y Nhân lạnh nhạt bước vào, chỉ một lúc sau liền đi ra, sau đó giận dữ trừng phóng viên mà lạnh nhạt mở miệng “Chồng tôi không có ở đấy!”
Cô bỏ lại một câu, bước chân không hề dừng lại,2kiêu ngạo rời đi. Một đám phóng viên không dám tin, cứ muốn vọt vào xác nhận. Kết quả, trong phòng chỉ có quần áo bừa bộn, có Trịnh Bội Bội uống say đang ngủ, thật sự không có bóng dáng Lục Minh.
Không thể nào, rõ ràng bọn họ nhận được thông báo là Lục Minh và Trịnh Bội Bội đều ở phòng này.
Trên mặt đất đúng là có quần áo của đàn ông, bọn họ cũng không xác định được đó có phải của Lục Minh hay không.
Đám phóng viên đều thất vọng mà về. Cảnh Y Nhân cũng không biết mình đã rời khỏi khách sạn như thế nào.
Vừa rời khỏi khách sạn, nước mắt của cô giống như hạt châu đứt dây vậy, không ngừng rơi xuống. Cô cảm thấy trong tim bị đào một8lỗ máu lớn, luôn xúi giục cô đi tử tự.
Cô chưa bao giờ biết cảm giác khi bị người yêu phản bội lại đau đớn, khó chịu như vậy, chỉ biết lang thang không mục đích trên đường.
Cô cũng từng nghĩ có thể Lục Minh không tình nguyện, cũng nghĩ có thể là Lục Minh bị người ta hạ thuốc.
Nhưng anh quả thật đã cùng một người phụ nữ khác ngủ với nhau.
Ánh đèn đường mờ nhạt chiểu lên người Cảnh Y Nhân, cô vẫn mặc trang phục dạ hội, chân đi giày cao gót, theo bước chân của cô, vạt áo của bộ trang phục bay lên như con bướm vậy.
Mái tóc được búi lên gọn gàng khẽ ánh lên dưới ánh trăng. Một trận gió đêm thổi qua, thổi bay lọn tóc sau tai cô, trông6có chút thê lương.
Nhạc Phong đuổi theo phía sau cô.
Tuy Nhạc Phong không vào phòng, không biết Cảnh Y Nhân đã nhìn thấy gì, nhưng thấy cô khóc đến mức này, Nhạc Phong cũng có thể đoán được ít nhiều.
Lúc đi vào phòng, Cảnh Y Nhân nhìn thấy quần áo, giầy vương vãi dưới đất, kéo dài lên trên giường. Trên giường, Lục Minh trần trụi nửa người trên, nằm trên giường ngủ say không hề nhúc nhích. Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trông như vừa “mây mưa” xong. Bên cạnh anh có một người phụ nữ đang nằm, cô ta cũng ngủ say bất tỉnh giống như anh, chỉ mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm. Người phụ nữ kia, Cảnh Y Nhân liếc mắt một cái liền nhận ra, là Trịnh Bội Bội lần3trước đã diễn tiểu công chúa nước Lộc Nguyên. Mới 18 tuổi, dáng vẻ hồn nhiên động lòng người, lúc diễn tiểu công chúa, cô ta đã diễn tả vô cùng nhuần nhuyễn, cực kỳ phù hợp hình tượng.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Lục Minh có cảm giác với cô ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.