Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6ục Minh cười nhẹ, đóng cửa lại, một tay kéo cô ra khỏi góc tối. “Em tưởng làm vậy có thể dọa được anh à? Em quá coi thường ông xã em rồi đấy!” cảnh Y Nhân ôm lấy eo Lục Minh: “Mãi anh mới lên, em đi trốn mà sốt ruột chết đi được!”
Vừa tới gần, Cảnh Y Nhân đã ngửi thấy nhiều mùi nước hoa trên người Lục Minh, theo bản năng nâng mắt lên hỏi: “Trên người anh toàn mùi của các cô gái khác thôi.”
Nghe vậy, Lục Minh theo bản năng nhíu mày, nâng cánh tay lên ngửi ngửi, đúng là thế.
“Đêm nay Kim Sắc Niên Hoa có một bữa tiệc, đúng là nhiều phụ nữ.” Lục Minh lạnh nhạt nói rồi đẩy Cảnh Y Nhân ra xa một chút: “Anh đi tắm rửa đã nhé.” Nói xong, anh vứt tập tài liệu trong tay2lên bàn.
Cảnh Y Nhân lúc này mới chú ý tới thứ Lục Minh vừa cẩm chính là thông báo đuổi học từ trường cô. Lục Minh vừa tháo cà vạt vừa đi về phía nhà vệ sinh, đồng thời mở miệng. “Kỳ nghỉ hè kết thúc em về trường học đi. Em đã lỡ khá nhiều tiết học rồi, lúc đó, anh sẽ mời giáo viên dạy thêm cho em.”
Nói xong Lục Minh đi vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
“...” Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ không hề trả lời, vẻ mặt có chút thất vọng, trong đầu lại nhớ đến những lời mà Phó Minh Tuấn nói hôm nay.
Tự có suy nghĩ thật kỹ đi. Sau này cô muốn Lục Minh bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng, bà xã cậu ấy là một người không có văn hóa, chỉ mới8tốt nghiệp cấp ba hay sao? Cô là con dâu của tổng thống đấy. Cô mặc kệ mình nhưng chẳng lẽ không thể suy nghĩ cho cậu ấy một chút sao?”
“Cô có biết bằng cấp của Lục Minh là gì không? Cô có biết vì sao Lục Minh còn trẻ như vậy đã được làm sĩ quan rồi không? Có phải cô cũng giống người khác, đều cho rằng Lục Minh nhờ vào quan hệ của cha mới có thành quả ấy hay không?” Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân chậm rãi bước đến cửa nhà vệ sinh rồi dừng lại.
Ngọn đèn vàng vàng chiếu qua tấm kính mời của nhà vệ sinh, đằng sau tấm kính ấy có một tầng sương mù nhẹ, kèm theo là tiếng nước róc rách truyền ra.
Cảnh Y Nhân đứng ở cửa gọi một tiếng: “Lục Minh!”
Bên trong không có tiếng đáp lại,2Cảnh Y Nhân theo bản năng vặn nắm tay cửa nhà vệ sinh ra.
Chỉ thấy bên kia vách ngăn phòng tắm bằng thủy tinh, sương mù cuồn cuộn nổi lên, Lục Minh đang đứng dưới vòi sen mát xa.
Khuôn mặt tuấn dật ngửa lên ngay bên dưới vòi sen, cánh tay mạnh mẽ cường tráng, hai tay với những ngón tay thon dài của anh đang vuốt mái tóc ướt sũng trên đỉnh đầu. Dòng nước chảy từ đỉnh đầu của anh xuống, lướt qua hai gò má, chảy dọc theo độ cong hoàn mỹ của khuôn mặt anh, tụ lại dưới chiếc cằm kiến nghị rồi rơi xuống, lướt qua lồng ngực rắn chắc, xuống đến những thớ cơ bụng, rồi tiếp tục chảy xuống... Cảnh Y Nhân ngây ngẩn nhìn từ trên xuống, mặc dù cô đã nhìn cơ thể ấy vô số lần nhưng lúc này2vẫn phải nín thở, mặt đỏ tim đập. Cảnh Y Nhân chuyển mắt đến bộ phận mấu chốt mới chợt định thần lại, mặt đỏ rực lên, lập tức đóng cửa lại “rầm” một tiếng. Máu khắp người dường như đang dâng trào, cô liên tục thở dốc, bàn tay quạt quạt lên mặt, muốn mình bình tĩnh lại. Cô đi đến bên giường, rồi ngồi bịch xuống rất mạnh. Vừa rồi cô đã rình coi Lục Minh tắm rửa? Chỉ một lúc sau, tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ, vội chui vào chăn mà giả vờ ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.