Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6��Vì sao cô muốn giao con tôi cho Tiết Phương Hoa? Tôi làm việc gì có lỗi với cô à?”
Giang Đóa Đóa ngây ngốc, hai tay bưng mặt. Cô ta lại tức giận nhắc nhở: “Cảnh Y Nhân, nơi này chính là Cục Cảnh sát!”
“Cục Cảnh sát tôi vẫn cứ đánh đấy!” Nói xong Cảnh Y Nhân lại giơ tay. Giang Đóa Đóa sợ tới mức vội vàng chạy trốn, kêu lên: “Mày đánh tao trong Cục Cảnh sát là coi thường pháp luật, cả đám các anh mắt mù hết rồi à, mau bắt nó lại!” Giang Đóa Đóa liều mạng chạy quanh Cục Cảnh sát. Lúc chạy qua người Nhạc Phong, chân anh ta bỗng duỗi ra. Giang Đóa Đóa đột nhiên ngã nhào, đầu đập mạnh xuống đất, trán sưng lên một cục. Cảnh Y Nhân thuận thế ở phía sau cô ta đạp thêm một phát. Giang2Đóa Đóa chịu đủ khổ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Cô ta từ dưới đất đứng lên, chỉ vào Cảnh Y Nhân chửi ầm lên, nói bậy:
“Cảnh Y Nhân, mày dám quyến rũ đàn ông, vụng trộm bên ngoài. Tao nhất định phải nói cho Lục Minh biết, mày cấu kết với tên này bắt nạt tao!”
Giang Đóa Đóa vừa mới dứt câu, khóe miệng Nhạc Phong cong lên: “Tôi là anh họ Lục Minh! Cô cứ đi mà cáo trạng!”
“...” Giang Đóa Đóa lại mang vẻ mặt quẫn bách. Cô ta tìm lại chủ đề lúc trước, rống giận phản bác Cảnh Y Nhân: “Cảnh Y Nhân, mày dựa vào cái gì mà đánh tao. Tao giao con mày cho người xấu à? Mày không thấy sao? Là ả ta cướp từ tay tao! Tao chẳng qua chỉ đưa đứa bé đi ra ngoài dạo mấy vòng thôi! Tao8có ý tốt chăm con cho mày, mày lại cảm ơn tạo thế à?”
Giang Đóa Đóa nào dám thừa nhận, người phụ nữ cướp đứa bé kia chính là người tiếp thị bán thuốc cho cô ta chứ. Người nọ nói có cách khiến Lục Minh có ấn tượng tốt với cô ta, bảo cô ta ôm đứa bé tới công ty Lục Minh, chỉ cần nói với người khác đứa bé cô đang ôm là con của Lục Minh, chỉ cần Lục Minh thừa nhận đây là con anh. Người khác sẽ dựa vào đó mà nghĩ cô ta là người phụ nữ của Lục Minh, chuyện này chỉ cần truyền tai nhau là ai cũng biết. Vốn chuyện đang không có gì lại biến thành có, Lục Minh có muốn dẹp yên cũng khó. Cô ta cảm thấy như vậy cũng có lý nên đã ôm đứa bé tới,2kết quả cô ta vừa mới tới quảng trường của Hồng Bảo Thạch, còn chưa tới Lục thị đã gặp mặt nhân viên tiếp thị kia.
Người đó bảo cô ta giao đứa bé ra, cô ta mới phát hiện không đúng nên từ chối.
Ai biết người nọ lại liều lĩnh cướp đứa bé chứ.
Giang Đóa Đóa không nói còn đỡ, vừa nói ra, Cảnh Y Nhân lại giận sôi gan, cô ta dám thừa dịp cô không có ở nhà, lấy thân phận thân thích ở lại nhà cô, còn trộm mang con cô đi.
Mơ tưởng chồng cô còn chưa đủ, còn muốn hại con cô, có người thân nào ác độc, không biết xấu hổ như vậy không? Nỗi căm tức trong lòng Cảnh Y Nhân lại dâng lên.
Lâu lắm rồi cô không dạy dỗ người khác, ai cũng coi cô là mèo bệnh mà bắt nạt à?
Tay Cảnh Y2Nhân bất ngờ cầm lấy cái cốc ở trên bàn làm việc của nhân viên cảnh sát bên cạnh, “choáng” một tiếng đập thẳng vào đầu Giang Đóa Đóa.
Chiếc cốc vỡ nát, bàn tay cổ đập lên đầu cô ta.
Giang Đóa Đóa bị Cảnh Y Nhân đập một cái gục sang một bên, hơi choáng váng, ngã ngồi xuống đất, trên đầu rách ra một vết thương to, máu chảy không ngừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.