*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh nhướng mày: “Lúc bé không vui thì sẽ không khóc à?” Nghe vậy, bảo mẫu bật cười.
“Bé nhỏ như vậy, nhận thức và tư tưởng vẫn chưa phát triển, nào có chuyện vui hay không vui? Trẻ con luôn cực kỳ đơn giản, biểu đạt rất chân thật, bé không thấy thoải mái thì tức là không vui.”
Chăm trẻ con thật sự là một bộ môn học. Lục2Minh ôm đứa trẻ lại đi loanh quanh trong phòng khách. Tiểu Đâu Đâu mũm mĩm gác cằm lên vai Lục Minh chỉ được một lúc đã ngủ mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát trên vai Lục Minh, nước miếng chảy hết ra.
“...” Lục Minh cảm nhận được trên vai ẩm ướt lại nóng nóng.
Không biết có phải vì đây là con mình hay không mà anh thân làm cha mẹ nên không hề cảm thấy chán ghét gì. Nếu trước kia, trên người Lục Minh mà bị dính nước miếng thì khẳng định anh sẽ tức điên lên, không chỉ ném ngay quần áo mà còn muốn tắm rửa khắp người để khử trùng. Lúc này, anh mặc dù có một chút không dễ chịu,7không quen, nhưng lại vẫn có thể chịu được. Đến khi Tiểu Đâu Đâu ngủ sâu, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849743/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.