Khuôn mặt Cảnh Y Nhân có vẻ ngơ ngác: “Sao cậu lại biết bài thơ này?”
Ngoài cô và Khâu Vương ra thì không ai biết bài thơ này mới đúng. Lục Minh cười khẩy một tiếng, lạnh lùng gỡ tay Cảnh Y Nhân xuống rồi đứng lên, bước nhanh về phía trước. Đâu còn gì để giải thích nữa, sự thật đã ở ngay trước mắt rồi. Mặc dù Lục Minh biết đó là quá khứ của Cảnh Y Nhân, bây giờ bọn2họ là vợ chồng, anh không nên để ý mấy thứ đó, nhưng trong lòng anh vẫn không chấp nhận được Cảnh Y Nhân lừa dối mình, thậm chí vừa rồi cô còn nói dối anh nữa. Cô nói mình không có tình cảm nam nữ với Khâu Vương, vậy bài thơ kia có ý gì? Không phải nó mang tình cảm nhớ nhung tha thiết của một cô gái đối với một người đàn ông sao? Có lẽ Cảnh Y Nhân còn6chưa biết Nhạc Phong chính là Khâu Vương chuyển thể, nếu biết, liệu Cảnh Y Nhân có rời xa anh để thực hiện lời hứa hẹn năm xưa rằng “Kiếp sau sẽ gả cho anh ta” hay không
Nghĩ đến đây, nỗi chua xót khó chịu trong lòng Lục Minh càng ngày càng tăng lên.
“...” Nhìn bóng dáng Lục Minh đi xa, Cảnh Y Nhân vội đứng lên đuổi theo anh.
“Cậu ơi, anh nghe em nói đã, đó đều là chuyện quá khứ rồi.7Khâu Vương đã mất, nơi này chỉ có chúng ta, em là vợ anh, anh đâu cần để ý chuyện đó?”
“...” Anh có thể không để ý được sao? Khâu Vương chính là Nhạc Phong, bây giờ hắn ta vẫn đang sống bên cạnh bọn họ.
Anh luôn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849688/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.