*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chớp mắt, ánh đèn mờ mờ trong phòng đột nhiên sáng bừng lên.
“Ma ma không được khỏe, ba ba vừa dỗ ma ma uống thuốc rồi lên giường nằm nghỉ rồi.” Đôi mắt tròn xoe của Cầu Cầu nhìn Nhạc Nhu đang rúc trong chăn, bé nhìn cô hé miệng cười. Đôi chân nhỏ đi dép lê lao vào trong phòng, đi tới giường, nửa bò lên đó, cẩn thận nhìn Nhạc Nhu. Trong trí nhớ, bé chưa từng nhìn ma ma gần như vậy. Cẩu Cẩu nhìn một lúc lâu, Nhạc Nhu cũng đang nhìn bé.
Thấy con trai đã lớn như vậy, cô đã bỏ qua ba năm đầu đời2của nó, nghĩ đến đây trong lòng cô lại thấy chua xót, viền mắt đỏ bừng lên.
Cầu Cầu khẽ gọi một tiếng: “Ma ma!” Lần đầu tiên nghe con mình gọi mẹ, dù Nhạc Nhu có máu lạnh tới mức nào, ý chí gián điệp mạnh mẽ ra sao, lúc này cũng bị tan ra, dịu dàng như nước. Nước mắt cô rơi xuống ướt đẫm cái gối. Cầu Cầu duỗi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra lau nước mắt cho Nhạc Nhu.
“Ma ma đừng khóc! Sau này chúng ta sẽ sống bên nhau mỗi ngày! Ba ba nói vì ma ma có chuyện rất quan trọng nên mới rời xa hai cha con. Chờ ma ma làm xong việc sẽ quay về. Thế nên con vẫn luôn chờ ma ma!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849668/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.