Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh ngồi bên giường nghe rõ ràng lời nói của Nhạc Phong. Con ngươi mắt sâu thẳm đột nhiên co rút lại. Tất nhiên anh biết nước F nổi tiếng về bồi dưỡng gián điệp, và sắp xếp gián điệp vào các quốc gia.
Lần này, đại vương tử nước F tự mình tới đây, chỉ sợ sự tình không chỉ đơn giản là xếp gián điệp vào.
Nhạc Phong nói tiếp: “Không cần nói với Lục Minh là tôi nói cho em.” “...” Lục Minh ở bên cạnh đã nghe rõ hết rồi. Có cần phải làm vậy không? Rõ ràng trong lòng lo lắng lại cứ tỏ ra như kẻ thù ấy. Dường như Nhạc Phong biết Cảnh Y Nhân đang suy nghĩ điều gì nên nhắc nhở: “Tôi gọi cuộc2điện thoại này là vì em, Lục Minh chết sống thế nào không liên quan đến tôi.”
“Nếu anh ta tới nước Z thì người đầu tiên muốn tiếp xúc tất nhiên chính là nhà họ Lục đấy, em để ý một chút.”
Nhạc Phong nói cực kỳ nghiêm túc, dường như chuyện rất nghiêm trọng. Không hiểu sao lại làm lưng Cảnh Y Nhân chợt lạnh toát, còn nghiêm túc đáp lại: “Tôi biết rồi.” Cảnh Y Nhân lại hỏi một câu: “Mắt của anh đã hồi phục chưa?” Cô nhớ rõ trước khi Nhạc Phong đi, anh ta luôn đeo kính râm.
Anh ta có nói với cô là vài ngày nữa sẽ ổn, nhưng cô chưa thấy tận mắt cho nên quan tâm hỏi một câu.
Bên kia điện thoại, Nhạc Phong im6lặng vài giây, sau đó cười nhẹ mở miệng, giọng nói hình như niềm vui sướng. “Mắt tôi hồi phục từ lâu rồi.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân cười nhẹ: “Vậy thì tốt quá.” Bằng không thì có thật sự rất áy náy, nếu Nhạc Phong không cản cho cô thì anh ta đã không bị như vậy rồi. Sau khi hàn huyên vài câu, Cảnh Y Nhân cúp máy...
Nhạc Phong đứng ngay trước cửa sổ, trong tay cầm điện thoại đã bị cúp máy, tay kia thì cầm một cây gậy bằng kim loại. Anh đưa điện thoại di động cho Thẩm Nguyệt đang đứng bên cạnh. Thẩm Nguyệt nhận lấy di động, đỡ Nhạc Phong quay trở lại sô pha. Giờ phút này, nước T đang vào đêm muộn, trong biệt3thự yên ắng, đèn đuốc bật sáng trưng. Ở trong thế giới của Nhạc Phong vẫn chỉ có bóng tối. Đôi mắt phượng trên khuôn mặt của anh ta đang nhắm lại. Thẩm Nguyệt đỡ anh ta ngồi xuống sô pha. Nhạc Phong thờ ơ mở miệng hỏi: “Có tra được anh ta đến nước Z làm gì không?”
Cách một cái bàn, một nhóm người đàn ông ngoại quốc cao to mặc âu phục đi giày da đứng đối diện Nhạc Phong. Người đàn ông đi đầu đứng ra cung kính nói: “Ông chủ, theo báo cáo của thám tử thì đại vương tử nước F muốn đi tìm mẹ của con anh ta. Người phụ nữ đó đã mất tích ba năm, ở nước Z có tin tức nên mới đến9nước Z.”
“...” Tìm một người phụ nữ? Cấp dưới tiếp tục nói: “Người phụ nữ đó cũng từng là một trong các gián điệp của nước F, nghe nói còn là một gián điệp rất lợi hại, hơn nữa...” Nói đến đây, cấp dưới muốn nói lại thôi.
Nhạc Phong bực bội nhíu mày: “Hơn nữa cái gì?” Cấp dưới có chút do dự: “Người phụ nữ đó cũng giống ông chủ, luôn mang theo một chiếc thánh giá luôn trong người, và sau cổ có một vết bớt đỏ hình tròn.”
Nghe vậy, cả người Nhạc Phong đột nhiên ngẩn ra.
Thánh giá? Thánh giá của anh đã đưa cho Cảnh Y Nhân, chiếc thánh giá này là thứ mà năm đó cha đã cho người làm ở nước T, tất cả mọi người4của nhà họ Nhạc đều có.
Nhà họ Nhạc bọn họ vẫn còn người sống sót? Thật sự vẫn còn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.