Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông lại hỏi: “Catherine thường xuyên đánh con?” Cầu Cầu vẫn “vâng” một tiếng, giống như đã quen với chuyện này đến mức không còn quan trọng vậy. “Vì sao không nói với cha?” Con của anh tổ khổ với người lạ nhưng lại không chịu nói với người cha này.
“...” Cầu Cầu trầm mặc không hề giải thích.
“Xem ra mấy ngày con bỏ đi rất vui vẻ. Có nhớ cha đã nói gì với con không?”
“Có được càng nhiều tình cảm thì càng đau đớn nhiều, chỉ có vô tình không yêu ai mới vô địch thiên hạ.” Cầu Cầu nói mà không có một chút cảm xúc nào, giống như đang đọc thuộc lòng bài giảng vậy. Đến bây giờ, bé vẫn chưa hiểu được cụ thể2những lời này có ý gì. Dù sao cha bảo bé làm thế nào, bé chỉ làm như thế thôi...
Cảnh Y Nhân vì chuyện Cầu Cầu mà mất hứng mấy ngày. Hôm nay, Cảnh Y Nhân vừa học xong khóa dưỡng thai, ngoài trời đã mưa lất phất.
Cô vốn định đến công ty của Lục Minh ở gần đây. Kết quả, vừa mới đi đến bên cạnh đường cái thì đã thấy phía bên kia đường có một chiếc siêu xe đang đỗ. Cửa kính ở thân xe được mở ra, một đứa trẻ trong xe đang liên tục vẫy vẫy với cô, gọi “Ma ma! Mama!” Cảnh Y Nhân nhìn kỹ, thì ra là Cầu Cầu. Cô nhìn trái nhìn phải để quan sát xe hai bên rồi đi sang6đường. Cô còn chưa tới gần thì cửa xe đã được mở ra.
“Ma ma, con đưa mẹ về nhà nhé!” Cầu Cầu cực kỳ kích động. Cảnh Y Nhân do dự hai giây, nhìn vào trong xe thì thấy cha của Cầu Cầu cũng có ở bên trong.
Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng: “Lên xe đi, đang giờ cao điểm, cô không gọi được xe đâu.”
“...” Cảnh Y Nhân vốn định nói không cần, cô vốn không tính gọi xe, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt chờ đợi của Cầu Cầu thì do dự một giây, cuối cùng vẫn ngồi lên xe.
Cửa đóng lại, xe bắt đầu chạy. Cầu Cầu rút từ phía sau một cái khăn mặt màu trắng cho Cảnh Y Nhân.
“Mama! Lâu tóc!”
Cảnh Y3Nhân nhận lấy khăn mặt, lau qua một chút. Cầu Cầu mở miệng hỏi: “Ma ma, cha nói mẹ mặc quần áo này có nghĩa là mẹ có bé cưng phải không?” Cầu Cầu sờ quần áo chống phóng xạ của Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân cười nhẹ gật đầu.
“Đó là em trai hay em gái ạ?” Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Dì vẫn chưa biết.” Lúc kiểm tra cô cũng chưa hỏi.
Người đàn ông ngồi bên kia Cầu Cầu lạnh nhạt liếc Cảnh Y Nhân một cái rồi đột nhiên, hỏi một câu chẳng liên quan: “Cô biết Nhạc Phong?”
Trong lòng Cảnh Y Nhân thích một cái, sau đó vô thức “Ừ” một tiếng. Cô có chút tò mò làm sao mà anh ta biết được Nhạc Phong?
“Bây giờ9anh ta thế nào rồi?”
“Anh ấy đã quay về nước Trôi, không biết khi nào về.” Cảnh Y Nhân trả lời đúng sự thật
“...” Người đàn ông hơi nhíu mày. Cảnh Y Nhân theo bản năng hỏi: “Anh tìm anh ấy có việc gì à?”
“Có một chút... Cũng không có gì.” Người đàn ông nói, trông có vẻ do dự. “...” Cảnh Y Nhân liếc anh ta một cái, không nhiều lời nữa.
Chỉ một lúc sau, người đàn ông lại hỏi: “Hai người là quan hệ gì?” Cảnh Y Nhân suy nghĩ vài giây mới đáp lại: “Anh họ, Nhạc Phong là anh họ tôi.” Quan hệ này hẳn là cụ thể hơn. Sắc mặt của người đàn ông chết nghiêm lại, biểu cảm có vẻ kỳ quái, rồi không nói4gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.