Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong giọng nói lười nhác lại gợi cảm, lôi cuốn, lộ ra một sự thành thục. “Xin chào ngài Lục, tôi là cha của Cầu Cầu, con tôi đi lạc, đã làm phiền các anh chăm sóc nó một đêm rồi. Xin hỏi bây giờ có tiện để tôi đến nhà anh đón Cầu Cầu không?”
Nghe cú điện thoại này, tâm tình tệ hại của Lục Minh suốt một ngày lập tức tan thành mây khói. Thằng bé tai họa kia cuối cùng cũng được đón đi rồi.
Lục Minh lạnh nhạt mở miệng: “Anh cứ đến nhà tôi đón đứa trẻ là được, quản gia đang ở nhà.” “Được, vậy quấy rầy ngài Lục rồi.” “Đừng khách khí.”
Tắt điện thoại, tâm tình2của Lục Minh vô cùng tốt.
Nghỉ đêm nay đã có thể cùng Cảnh Y Nhân trải qua một thế giới hạnh phúc chỉ có hai người, khóe miệng anh bất giác hơi nhếch lên...
Một chiếc xe sang trọng màu đen đỗ tại cửa chính của số nhà 888 tại vịnh Kim Cảng.
Tài xế đỗ xe xong nhanh chóng bước xuống, vòng ra sau xe, vươn bàn tay đeo găng trắng ra, cung kính mở cửa xe. Một bàn chân đeo giày da sáng bóng khí phách bước ra, sau đó, một người đàn ông với dáng người trác tuyệt xuất hiện từ trong xe.
Người đàn ông mặc áo khoác gió dáng dài, trên cổ đeo một chiếc khăn quàng tơ tằm tối6màu rất dài, mái tóc dài phủ lên trán, sau gáy có buộc một bím tóc nhỏ, anh ta có đôi mắt màu xanh sẫm, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lại lộ ra màu tím nhạt.
Một trận gió thổi qua, khăn quàng cổ tùy ý bay múa trước ngực, thổi bay mái tóc trên trán người đàn ông, khiến khuôn mặt vốn yêu nghiệt lại có vẻ tà mị. Người đàn ông có vẻ mặt lạnh nhạt, đi từng bước một về phía cửa lớn trước sân biệt thự của Lục Minh. Sau đó, tài xế lập tức tiến lên ấn chuông cửa. Chỉ một lúc sau, quản gia trung niên họ Ngô ra khỏi biệt thự, đi qua vườn hoa3đến cánh cổng chạm khắc hoa vàng rồi khách khí mở miệng nói: “Thưa ngài, xin hỏi ngài tìm ai?”
Người đàn ông lạnh nhạt trả lời: “Tôi là cha của Cầu Cầu, tới đón con trai về.”
Nghe vậy, quản gia Ngô mở cửa ra cho người đàn ông có bề ngoài bất phàm này vào, nhưng lại ngăn tài xế ở bên ngoài. Người đàn ông thờ ơ, ngước mắt bình tĩnh liếc nhìn biệt thự của Lục Minh một cái, giống như đang thưởng thức phong cảnh nơi này vậy. Sau đó, anh ta bước xuyên qua vườn hoa, đi lên con đường lát đá, đi vào phòng khách. Giờ phút này, Cảnh Y Nhân đang ôm Cầu Cầu, cùng chơi9với bé. Cô cố ý lấy đồ chơi trong nhà kho mà cô vốn chuẩn bị cho con mình cho Cầu Cầu chơi. Kết quả, hình như món đồ chơi đó đối với Cầu Cầu mà nói là quá ngây thơ. Cảnh Y Nhân lấy cả quần áo trẻ con mà cô chuẩn bị cho con mình, vốn định cho Cầu Cầu mặc nhưng lại quá nhỏ. Cũng may tối hôm qua người giúp việc đã giặt sạch và sấy khô quần áo của Cầu Cầu. Nên hiện giờ nhóc đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Nhưng vào lúc này, quản gia Ngô đứng ở cửa lớn, cung kính mở miệng nói: “Cô Cảnh, cha của Cầu Cầu tới đón4Cầu Cầu ạ.” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía huyền quan. Chỉ thấy một người đàn ông với dáng người trác tuyệt, bất phàm đang đứng ở huyền quan kinh ngạc nhìn cô. Trông vẻ mặt của người đàn ông hình như biết cô là ai. Nhưng Cảnh Y Nhân lại không biết người đàn ông này. Cô cũng không nghĩ nhiều, bây giờ vốn có khá nhiều người của thành phố S biết đến cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.