*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóc kia vừa hỏi, mặt Cảnh Y Nhân đã đỏ bừng lên.
Nhân viên cảnh sát đứng cạnh lập tức hiểu được cảnh Y Nhân vừa nói gì, họ cắn môi dưới, muốn cười nhưng lại nghẹn, không dám bất kính chút nào...
Về đến nhà, Lục Minh cảm thấy sai lầm lớn nhất đời này của anh chính là đồng ý mang cậu nhóc này về.
Đứa bé này đến một nơi lạ lẫm mà không hề sợ người lạ chút nào. Vừa cởi giấy ra là đã chạy vào phòng khách, còn trèo lên số pha, vừa nhảy vừa vỗ đôi tay mũm mĩm liên tục. Nhóc coi số pha như bạt lò xo vậy, cứ nhảy liên tục,
Hình ảnh ấy làm Lục Minh nhớ tới lần Cảnh Y2Nhân uống rượu, cô cũng như thế này.
Không hiểu sao, anh lại có chút phát điên. Đối với cảnh Y Nhân, anh có thể nhẫn nại vô hạn, nhưng đối với một người ngoài, anh lại không nhẫn nhịn được.
Thay giấy ở huyền quan, Lục Minh đi theo vào, chỉ vào số pha mà giận dữ mắng: “Ngồi yên một chỗ! Không được nhảy như thế!”
“...” Cậu nhóc kia dừng lại, cả người khựng lại tại chỗ, mở to đôi mắt tròn, mím cái miệng nhỏ nhắn lại mà kinh ngạc nhìn Lục Minh.
Cảnh Y Nhân đi tới, ôm đầu cậu nhóc kia mà trấn an: “Đừng sợ.”
Nói xong, Cảnh Y Nhân quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849601/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.