Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh lười nhác ngồi trên sô pha vốn luôn trầm mặc không nói gì, giờ phút này lại chậm rãi vươn cánh tay lên đè khẩu súng của chỉ huy Lý xuống rồi thờ ơ mở miệng.
“Chỉ là báo thù nhà mà thôi, cần gì phải làm to chuyện đến thế.” “...” Mọi người rời sự chú ý về phía Lục Minh. Nhiễm Thanh, Thẩm Nguyệt cũng hạ súng xuống.
“Hiện giờ không có chứng cứ gì chứng minh chuyện năm đó chính là cha tôi làm. Chẳng qua, anh cứ một mực chắc chắn do cha tôi gây nên. Chẳng phải anh nói, nếu không xảy ra ngoài ý muốn ấy thì tất cả những thứ của Lục Minh tôi đều là2của anh sao, vậy thì tôi sẽ trả lại hết cho anh.”
“...” Nghe vậy, con ngươi mắt của mọi người co rút lại, không dám tin mà nhìn Lục Minh, anh có ý gì?
Nghe vậy, Ngô Tú Quyên khẩn trương nhìn con trai: “Minh nhi, con đừng làm chuyện gì điên rồ! Vốn chúng ta vô tội, con không cần phải đeo trên lưng gánh nặng đó!” Lục Minh thờ ơ liếc Ngô Tú Quyên một cái, sau đó quay đi, trong ánh mắt lạnh nhạt ấy không có một chút dao động. Anh bình tĩnh nhìn Nhạc Phong, sóng to gió lớn dường như bắt đầu nổi lên trong mắt, dường như anh đã ra một quyết định quan trọng nào đó,6nhưng vẻ mặt anh lại thờ ơ không thèm để ý, môi mỏng khẽ mở: “Toàn bộ cổ phần, công ty con và các chi nhánh công ty của tập đoàn Lục thị, tất cả tài sản, bất động sản của Lục Minh tôi cùng với toàn bộ các mảnh đất tư nhân, đảo nhỏ đều sẽ được chuyển nhượng sang cho anh, trả lại những thứ thuộc về anh.”
“Những thứ này tuy không so được với 32 mạng người nhưng cũng đủ để kéo dài thời hạn điều tra hung thủ phía sau màn. Lúc này, cha tôi không có cách chứng minh sự trong sạch của mình, anh cũng không có chứng cứ chứng minh rằng ông ấy chính là hung3thủ.”
“Số tài sản này coi như khoản bồi thường tổn thất cho nhà họ Nhạc các anh những năm này. Đợi đến khi điều tra rõ ràng, tất nhiên chúng tôi sẽ trả lại công bằng cho nhà họ Nhạc các anh.” Nếu như số tài sản đó của anh có thể đổi được hòa bình cho nước Z thì cũng đáng. Nếu thực sự khai chiến thì chẳng phải nước Z đã vô duyên vô cớ đắc tội nước Thay sao.
Nhạc Phong chẳng qua chỉ có đội quân tư nhân, có tấn công nước Z thì đó là ân oán cá nhân, nhưng nếu bọn họ đánh trả thì nước T sẽ không mặc kệ. Đến lúc sẽ trở thành chiến tranh9quốc tế rồi. Mặc dù nước T không mạnh bằng nước Z, nếu thực sự xảy ra xung đột thì nước Z bọn họ vẫn sẽ thắng.
Nhưng dân chúng thì thế nào? Sẽ phải chết bao nhiêu người?
Anh thân là con trai tổng thống, anh có nghĩa vụ bình ổn ngọn lửa chiến tranh không cần thiết xảy ra này. Nghe vậy, Nhạc Phong đột nhiên bật cười lên tiếng rồi vỗ tay.
“Đúng là một đứa con trai yêu nước! Lục Minh phủ khả địch quốc” mà cũng chịu chắp tay dâng cho người khác!” (*) Phú khí địch quốc: giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước. Nói xong, Nhạc Phong cười khẩy một tiếng giống như khinh thường. “Đáng tiếc những4gì Lục Minh anh có, Nhạc Phong này đều có cả, thứ duy nhất mà anh có nhưng tôi lại không, tôi nghĩ hẳn là anh biết rất rõ.”
“Chỉ cần anh chịu đưa thứ đó cho tôi, tôi có thể xóa bỏ tất cả, vĩnh viễn không xuất hiện ở nước Z nữa, không bao giờ bước vào thành phố S này nửa bước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.