Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ặp chuyện mà không run sợ.
Vẫn còn nhỏ mà dung nhan đã tuyệt mỹ như vậy, đến khi trưởng thành chỉ sợ sẽ là một yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ dung nhan của cô, con người của Nhạc Phong đột nhiên co rút lại, cuối cùng lại không thể ra tay với cô.
Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy đứa trẻ này có vẻ thú vị. Dưới lớp mặt nạ, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên. “Ngươi không sợ chết à?” Nhạc Phong vừa dứt lời, cô mới ngừng tiếng đàn, chậm rãi ngước mắt lên. Đôi mắt long lanh to tròn của cô bình tĩnh nhìn Nhạc Phong, đôi mắt trong veo ấy không hề có một chút sợ hãi hay bất cứ tạp niệm nào. “Sợ chứ! Ta sợ các cách chết khác, nhưng không sợ chết vì đất nước.”
Giọng nói2non nớt dễ nghe của cô dường như khiến Nhạc Phong mềm lòng.
Nghe vậy, Nhạc Phong lại có chút kinh ngạc, đứa trẻ này đúng là kẻ mà nước Lộc Nguyên phái tới gây nhiễu loạn lòng quân. “Xem ra nước Lộc Nguyên yếu đến mức để cho một con nhóc lên chiến trường! Ha ha...!”
Nhạc Phong ngửa đầu cười một tràng dài, không để nước Lộc Nguyên vào mắt. Ai ngờ khi anh ta vừa dứt lời, đứa trẻ này lại nổi giận, bắn một hạt châu về phía anh ta.
Nhạc Phong vung thanh đao lên, dễ dàng đón chặn, còn bắn ngược về phía đầu gối của cô bé. Cô bé lập tức ngã xuống khỏi mỏm đá.
Không hiểu sao trong lòng anh ta chợt căng thẳng, không thể khống chế được mình mà duỗi dài tay ra nhấc cô lên lưng ngựa. Sau đó, anh ta quay đầu6ngựa lại, giục ngựa phóng đi.
Ai ngờ cô bé này mềm yếu quá, không chịu nổi xóc nảy vì ngựa, nôn ọe cả dọc đường, lại còn không quên nguyền rủa mắng nhiếc anh ta. Cô mắng mà cứ như gãi ngứa vậy, nhưng càng mắng càng hăng hái. Nhạc Phong không những không tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy cô rất thú vị, mang cô về doanh trướng. Màn đêm buông xuống, nơi đóng quân đã thắp lửa sáng trưng, binh lính đi tuần tra. Cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn tiếp tục mắng nhiếc, không hề dừng lại chút nào. Nhạc Phong nói cô là công chúa, cô còn tìm đủ loại lý do, diễn trò các kiểu để chứng minh mình không phải, lại không biết cô càng cố ý che giấu như vậy thì càng để lộ sơ hở. Dù sao cô vẫn chỉ3là một đứa trẻ, vẫn quá hồn nhiên. Cô nhóc kia đúng là thông minh tài lanh, Nhạc Phong sợ cô chạy trốn nên xích chân cô lại.
Tỳ nữ mang có tới cho cô ăn, cô chê bai, không thèm nhìn một lần. Nước Lộc Nguyên giàu có, công chúa của một quốc gia làm sao ăn rễ cỏ được. Đất nước của cô không giống nước Khâu Sơn bọn họ, khốn khó đến mức ngay cả binh lính đi đánh trận mà mỗi ngày cũng chỉ được ăn một lượng thức ăn rất nhỏ.
Khâu Sơn đại hạn, lương thực thiếu thốn, bằng không một nơi đất rộng người đông như Khâu Sơn bọn họ sao phải đi tấn công đất nước Lộc Nguyên nhỏ bé? Lần này may mà anh ta bắt được cô nhóc kia, tên hoàng đế Lộc Nguyên đó hẳn sẽ không keo kiệt.
Cô nhóc nhịn ăn9một ngày, sang ngày thứ hai đã đói mờ mắt. Nhạc Phong cho người nấu chín rau dại cho cô ăn, cuối cùng cô cũng chịu ăn một chút. Có lẽ quá khó ăn nên cô chỉnuốt vài miếng rồi lại không ăn nữa.
Ở Khâu Sơn bọn họ, tù binh dù bị đói lả đi cũng chỉ có tư cách ăn rễ cây, lá và rau dại, chứ không được ăn gì khác.
Thế mà với cô nhóc này, anh ta lại thấy không đành lòng. Lấy cớ đưa cô ra ngoài tản bộ, anh đưa hết thức ăn cả ngày của mình cho cô. Cũng may cô nhóc kia không chỉ có trí tuệ mà còn có chút lương tâm, chia một nửa miếng bánh cho anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.