Cảnh Y Nhân quấn băng gạc ở mắt nên không nhìn thấy gì cả, cô căng thẳng giống như một con thú non, đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh.
Khi nghe y tá nói giúp cô chuyển viện,2Cảnh Y Nhân đang ngồi trên giường liền hốt hoảng mò mẫm xung quanh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy khung bảo hộ bằng thép ở đầu giường. “Tôi không chuyển viện, chờ bao giờ chồng tôi đến, tôi6sẽ suy nghĩ thêm!” Nói rồi Cảnh Y Nhân cứ thế nằm xuống, hai tay hai chân móc xuống tấm ván của giường đơn. Bệnh viện này là địa bàn của Tiết Phương Hoa, nhỡ đâu Tiết Phương Hoa3chuyển cô tới chỗ khác để Lục Minh cả đời không tìm được cô nữa thì sao? Mắt không nhìn thấy được nên ý thức phòng bị của Cảnh Y Nhân càng mạnh hơn. Trước khi thấy Lục Minh,9cô sẽ không tin bất cứ người nào. Thái dương y tá giật giật, sốt ruột mở miệng khuyên nhủ:
“Cô Cảnh, đây là ý của ngài Lục chồng cô mà, ngài ấy đã giúp cô đi làm thủ tục4rồi!” “Vậy tôi cũng phải đợi anh ấy đến rồi mới nói, nếu không tôi sẽ không đi! Cô đi ra ngoài đi!” “...”Y tá vẫn đứng cạnh trông chừng không dám đi ra ngoài. Nghĩ tới vừa rồi ngài Lục tức giận tưởng như muốn giết người làm cô ta chết khiếp! Toàn bộ bệnh viện, không chỉ có giám đốc, mà ngay cả ban quản lý cũng bị ngài Lục mắng một trận rồi hủy bỏ tất cả các nguồn tài trợ cho bệnh viện. Ngay cả giám đốc bệnh viện đã tự mình xin giúp đỡ, giải thích, rồi nhờ chuyên gia khoa mắt tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849564/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.