*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt không nhìn thấy cứ chớp chớp trợn ngược lên, như thể một giây sau sẽ bị giết chết vậy.
Bộ móng tay được vẽ tinh xảo cào thành từng vết máu trên cánh tay của Lục Minh. Sau đó, khi sức lực dần cạn kiệt, không giãy giụa nổi nữa, cánh tay cô ta mới từ từ rũ xuống. Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Thân hình béo mập của giám đốc bệnh viện xông vào, ông ta hoảng hốt ra sức kéo lắc cánh tay Lục Minh. “Lục tổng! Thả tay ra! Thả tay ra! Cầu xin2cậu hãy tha cho con gái tôi! Không phải con bé làm, lần này thật sự không phải do con bé làm đâu!” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh khẽ liếc qua nhìn giám đốc bệnh viện. Anh lạnh lùng nhắc nhở: “Cô ta không phải con gái ruột của ông! Ông thương cô ta thật sao?” Nói rồi Lục Minh thả lỏng tay ra, cơ thể mềm oặt của Tiết Phương Hoa trượt xuống, ngã vào giường bệnh.
Con người giám đốc bệnh viện co rút lại. Ông ta không thể xác định được Lục Minh đến cùng đã biết bao nhiêu chuyện của ông ta. Nhưng hiện giờ không thể lo lắng nhiều như vậy, ông ta vội vàng làm6hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo cho Tiết Phương Hoa đang bị thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu. Sau đó, ông ta ấn chuông báo động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849562/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.