*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mưa to thế này, tôi sẽ chết vì dầm mưa mất.” “...” Nhạc Phong lạnh nhạt liếc anh ta một cái. Bị chết vì dầm mưa? Quả nhiên đầu óc có vấn đề.
Nếu Nhạc Phong đã không thích thì cũng sẽ không so đo với một kẻ có vấn đề về đầu óc. Anh ta xoay người lại, vươn cánh tay lấy một chiếc khăn lông từ ghế sau rồi ném cho Cảnh Triệt. “Lót lên mà ngồi, đừng làm bẩn xe tôi.” Nói xong, Nhạc Phong giẫm chân ga, khởi động xe. Khóe miệng Cảnh Triệt vẽ lên một nụ cười nhẹ, anh ta dùng khăn lông lau người. Nhạc Phong tuy đồng ý chở Cảnh Triệt,2nhưng cũng không định cho anh ta được thoải mái. Nhạc Phong mở điều hòa, hạ nhiệt độ trong xe xuống. Cảnh Triệt bị dính mưa ướt sũng, lạnh đến mức cả người run rẩy, không ngừng hắt xì. Nhạc Phong lười để ý đến anh ta, lạnh nhạt hỏi: “Đi đâu?” “Thế anh đi đâu?” Cảnh Triệt choàng khăn lên người, cả người co ro ngồi sát cửa, hỏi lại Nhạc Phong. Nhạc Phong thản nhiên liếc Cảnh Triệt một cái qua kính chiếu hậu, không hề đáp lại.
Một lúc sau, Cảnh Triệt lạnh đến mức cả người bắt đầu run nhẹ.
Nhạc Phong nhếch khóe miệng lên: “Nếu anh lạnh thì có thể xuống ở trung tâm thương mại phía trước.”
“Không... Tôi không lạnh...” Cảnh Triệt nói chuyện mà6giọng nói run rẩy, nhưng vẫn còn mạnh miệng, chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849528/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.