Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9��Ngươi cố thủ tại nơi này nhiều ngày như vậy mà không đánh, chẳng phải rõ ràng là nếu giao chiến, làm địch bị thương một ngàn thì tự tổn hại tám trăm hay sao, cần gì phải để các binh sĩ nhận lấy cái chết?”
“Nếu nước Lộc Nguyên ta thật sự muốn đuổi tận giết tiệt các ngươi thì bọn ta đã sớm ra tay rồi, đừng quên nơi chúng ta đóng quân là thượng du sông Phú Thủy! Chúng ta hiểu rõ nước Khâu Sơn hoàn toàn vì bất đắc dĩ mới đi xâm lược, bởi vậy nên chưa hạ độc thủ.”
Nghe vậy, con ngươi Khâu vương bỗng co rút lại. Đương nhiên hắn ta hiểu rõ ý của “sứ giả”, bọn họ đều uống nước sông Phú Thủy này, chỉ cần đầu độc2nguồn nước ở thượng du, người của bọn họ không chết cũng sẽ bị mất nguồn nước. Lương thực của bọn họ đã thiếu thốn rồi, nếu bị mất nguồn nước nữa thì chắc chắn là chết hết!
Cho dù hắn ta có bắt tên “sứ giả” này lại cũng phí công.
Nếu không hắn cũng sẽ không một thân một mình, một người một ngựa tới đây. Trong ánh mắt Khâu vương dường như có chút hoảng hốt, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng.
“Được! Chúng ta đồng ý lui binh, nhưng ta còn có một yêu cầu!” Sứ giả chắp hai tay phía sau: “Nói nghe thử xem!” Trong lòng Khâu vương biết người trước mặt là ai mới dám yên tâm đàm phán với hắn như vậy, không sợ hắn nuốt lời. Khâu vương chuyển6động bước chân chậm rãi quay người lại, đôi mắt sâu thẳm dưới lớp mặt nạ chăm chú nhìn cảnh Y Nhân.
“Để đề phòng sau này nước Lộc Nguyên trả thù, chờ sau khi tiểu công chúa trưởng thành, bản vương sẽ đưa sính lễ đến nước Lộc Nguyên. Hai nước kết thành thông gia!”
“Nước Khâu Sơn La tuy không giàu có sung túc như nước Lộc Nguyên, nhưng đất rộng tài nguyên nhiều, một khi kết thành đồng minh, người khác cũng không dám dễ dàng xâm phạm nước Lộc Nguyên đúng không?” Lời Khâu vương vừa dứt, áo choàng của “sứ giả” dưới lớp màn đen khẽ run lên, lệ khí quanh thân đột nhiên trỗi dậy, bước chân khẽ ma sát trên mặt đất, bàn tay phía sau cũng thu lại. Dường như0động tác kế tiếp của hắn sẽ dẫn đến một hồi gió tanh mưa máu.
Hắn không mở miệng nói chuyện, có vẻ như đang kìm nén điều gì.
Mãi lâu sau, “Sứ giả” không chút khách khí trào phúng: “Người như người mà đòi kết hôn với công chúa à?”
Khâu vương không cho là đúng, cười nhẹ, quay đầu lại nhìn về phía “sứ giả“. “Sao lại không? Cô ấy là công chúa của một nước, viên ngọc quý trên tay hoàng thượng, ta chính là con trai thứ bảy của hoàng đế, cũng là phụ tá đắc lực của phụ hoàng, môn đăng hộ đối, tại sao lại không hợp!” “Để tránh cho hai nước giao chiến, cuộc hôn nhân này chẳng phải hơi quá hay sao?” Khâu vương không nhìn thấy vẻ mặt phía dưới5lớp màn sa của “sứ giả”, nhưng có thể cảm nhận được lệ khí quanh người hắn, nhất định là tức giận tới nghiến răng. “Hôn nhân của nàng ấy không thể đem ra mua bán được! Chẳng có gì gọi là hời hay không hài cả. Ai cũng được, riêng nàng ấy thì không!” Trong giọng nói của “sứ giả” lộ ra sự kiên định, cùng với uy nghiêm không cho phép chống cự. Con ngươi Khâu vương bỗng nhiên co rút lại, ngây ngốc đứng tại chỗ. Hắn biết hoàng đế Lộc Nguyên chỉ cưng chiều một mình tiểu công chúa, nhưng không ngờ lại cưng chiều tới mức này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.