Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ vậy, Lý Đồng hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt cũng lóe lên ý lạnh...
Trên bàn cơm của nhà tổng thống. Đang ăn dở bữa cơm, Lục Minh đột nhiên mở miệng nói: “Cha! Mẹ! Con chuẩn bị tổ chức một đám cưới nữa với Cảnh Y Nhân!”
Nghe vậy, Ngô Tú Quyên ngạc nhiên tới mức rơi cả cằm. Định làm loạn thế nào đây? Để chứng minh là nhà bọn họ có tiền à? Rảnh quá nên tổ chức hôn lễ à? Cảnh Y Nhân cũng kinh ngạc nhìn Lục Minh, tuy anh đã nói với cô sau một thời gian nữa sẽ tổ chức hôn lễ bù lại, để có được đường đường chính chính gả cho anh, nhưng cô không ngờ anh lại hành2động nhanh như vậy. Nghe vậy, Lục Chính Hoa thản nhiên mở miệng hỏi: “Chuẩn bị vào lúc nào?”
“Tuần sau ạ!”
“Con trai! Các con đang yên đang lành lại tổ chức kết hôn một lần nữa làm gì? Đám họ hàng bên kia mẹ phải nói thế nào? Người ta lại nghĩ rằng nhà chúng ta đang tận thu tiền mừng đó!”
Thực sự Ngô Tú Quyên không hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì nữa?
“Chính là nói con trai của mẹ sắp kết hôn rồi, tới hay không thì tùy bọn họ thôi!” “...” Ngô Tú Quyên không còn gì để nói, bà hết nhìn con trai rồi lại nhìn cảnh Y Nhân bằng vẻ mặt kiểu: Chắc chắn là con dâu đòi hỏi nên con trai mới có vẻ6mặt không bình thường như vậy. Cảnh Y Nhân cũng mặc kệ, cô đã hoàn toàn miễn dịch với Ngô Tú Quyên rồi. Cô biết bà miệng lưỡi chua ngoa nhưng là một người tận tâm, tất cả mọi chuyện bà đều suy nghĩ cho con trai mình.
Lục Minh thấy vẻ mặt chán chường của mẹ bèn thản nhiên giải thích. “Đây là quà cảm ơn của con dành cho người mẹ sẽ sinh ra đứa con tương lai của con!” Nói rồi Lục Minh dùng ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn cảnh Y Nhân. “Cảm ơn cô ấy đã đối xử tốt với con, cảm ơn tất cả những thứ cô ấy đã phải đánh đổi vì con, cảm ơn cô ấy đã vì con mà quên đi quá0khứ, tất cả bắt đầu lại từ đầu!”
Trong ánh mắt tràn đầy tình cảm của Lục Minh, ngoại trừ cô gái ở trước mắt anh thì không có bất cứ thứ gì khác nữa.
Cảnh Y Nhân ngượng ngùng rũ mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Ngô Tú Quyên nghe mà không hiểu con trai mình đang nói gì, cái gì mà quên đi quá khứ, tất cả bắt đầu lại từ đầu vậy. Bà không hiểu gì cũng chẳng sao cả, chỉ cần bà hiểu câu đầu tiên là được rồi. “Quà cảm ơn cho mẹ của đứa con tương lai!“. Vì câu này mà Ngô Tú Quyên hưng phấn hô lên: “Y Nhân mang thai rồi sao?” Tổng thống trợn tròn mắt nhìn hai vợ chồng bọn họ,5chờ đợi câu trả lời.
“...” Lục Minh chỉ cười mà không nói gì, cũng không đưa ra câu trả lời chính xác nào.
Ngô Tú Quyền vội vàng xúc một thìa tôm thật lớn bỏ vào bát Cảnh Y Nhân. “Ăn nhiều một chút Y Nhân à! Cái này tốt cho sức khỏe!”
“Đúng rồi! Mẹ còn hai hộp thuốc bổ cao cấp lần trước Thục Phân biểu cất trên gác! Lát nữa các con lấy mang về nhé!”
Ngô Tú Quyên thay đổi 360 độ làm cho Cảnh Y Nhân nhất thời không tiếp nhận được.
Bà không ngừng ân cần gắp thức ăn cho cô, giống như cô thật sự mang thai sắp sinh đến nơi vậy. Bà còn tự mình đỡ cô tới phòng khách ngồi, sau đó nhét hai cái đệm9lớn ở sau lưng cho cô dựa vào. Cô có mang thai hay không còn chưa biết mà! Ngô Tú Quyên không chỉ đặc biệt quan tâm tới Cảnh Y Nhân. Thậm chí bà còn cùng Cảnh Y Nhân bản xem phải trang trí cảnh tượng trong buổi lễ kết hôn thể nào nữa. Việc này không thể trì hoãn được, nếu không khi cái bụng của cô to hơn thì mặc áo cưới sẽ không đẹp. Đây là để ăn mừng đứa bé bảo bối chào đời nên mới tổ chức hôn lễ thông báo, thế nên Ngô Tú Quyên nói phải mời rất nhiều hoa đồng“... (*) Hoa đồng: Là những đứa bé cầm hoa trong đám cưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.