Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhân vẫn không nói, không phải gật đầu thì là lắc đầu, ngoại trừ đang có tâm sự thì cô còn có thể có chuyện gì...?
Ngày hôm sau, vừa sáng ra Lục Minh đã cùng Cảnh Y Nhân về nhà cũ của nhà họ Lục. Nhà cũ vẫn là khu nhà với phong cách cổ điển, mang theo hơi thở xa xưa, có mái hiên cao, có lầu các, đình hóng gió với những ngọn gió xuân phơn phớt. Cảnh Y Nhân và Lục Minh được người làm đón tiếp dẫn vào phòng khách, vừa vào đến nơi, tầm mắt họ đã đụng phải một vị khách không mời mà đến.
Lý Đồng! Cô ta để kiểu tóc ngắn đơn giản, trên người mặc một chiếc váy liền thân dài màu be trông rất thục nữ.
Ở trước mặt Ngô Tú Quyền và2tổng thống Lục Chính Hoa, cô ta tao nhã nâng váy lên, yêu kiểu quỳ xuống, sau đó nâng chén trà mà bà Triệu Thục Phân - mẹ cô ta mang tới cao đến ngang mày để kính trà. “Chú Lục, cô Ngô! Hôm nay cháu đặc biệt xin lỗi cô chú vì chuyện trước kia! Trước đây Đồng Nhi không hiểu chuyện nên đã gây phiền phức cho chú Lục, cô Ngô và anh Lục Minh. Qua hai tháng ăn năn hối cải và được dạy dỗ, cháu rất hối hận, tại sao trước đây mình lại ngu ngốc như thế. Từ bây giờ cháu muốn làm một con người mới, một người không còn khiến mẹ cha lo lắng, một người biết cống hiến cho xã hội!” Cảnh Y Nhân vừa bước vào đã gặp phải một cảnh như vậy, con6người cô co rút lại, sững sờ tại chỗ.
Chẳng phải Lý Đồng bị phạt 3 tháng hay sao? Mới có 2 tháng mà cô ta đã được ra ngoài rồi ư? “Được rồi! Được rồi! Chỉ cần cháu có lòng là được! Chuyện cũ đều đã qua rồi, cháu cũng đã phải chịu trừng phạt. Cô và chủ Lục của cháu sẽ không để ý đâu!”
Ngô Tú Quyên từ trước tới giờ vẫn thích Lý Đồng nên đón lấy chén trà mà Lý Đồng dâng lên.
“...” Tổng thống nghĩ rằng Lý Đồng đã chịu hai tháng quản giáo nên biết điều hơn nhiều rồi. Cần phạt cũng đã phạt rồi, chuyện này cứ thể bỏ qua thôi. Ông đã già rồi mà còn so đo một đứa trẻ hay sao?
Nghĩ vậy, tổng thống nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
“Được rồi! Đứng0lên đi!”
Chỉ huy Lý và vợ của ông ta Triệu Thục Phân đứng bên cạnh đỡ con gái dậy. “Còn không cảm ơn tổng thống đại nhân đi! Con bé chết tiệt này, con đã gây ra họa lớn như thế mà tổng thống đại nhân không tính toán đó!” Triệu Thục Phán giả vờ trách móc, dí vào đầu Lý Đồng một cái. Lý Đồng nhỏ nhẹ cúi đầu: “Cảm ơn tổng thống đại nhân!” “Được rồi, được rồi! Đừng khách khí, mọi người ngồi hết đi!” Tổng thống vừa dứt lời thì người giúp việc tới thông báo: “Thưa tổng thống, cậu Lục và cô Cảnh đã về rồi ạ!” Nghe vậy, theo bản năng tổng thống quay đầu về phía sau ghế sô pha, liền thấy Lục Minh và Cảnh Y Nhân đang thay giày ở huyền quan. Cảnh Y5Nhân đã thay giày xong nhưng vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Lý Đồng đang định ngồi xuống thì nghe thấy lời của người giúp việc, bèn đứng thẳng người, tao nhã nở một nụ cười ngọt ngào với Cảnh Y Nhân và Lục Minh. “Anh Lục Minh! Cảnh Y Nhân! Đã lâu không gặp!”
“Chuyện lần trước thật sự xin lỗi, Y Nhân!” Nói rồi Lý Đồng đi về phía Cảnh Y Nhân.
Cô ta đứng trước mặt cô, kéo bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của cô, “Hy vọng hai người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tôi đã biết lỗi rồi! Trải qua hai tháng hối cải, tôi thực sự thấy trước kia mình đúng là ngu ngốc, thế mà lại bị Tiết Phương Hoa lừa!” Nhân, cô yên tâm, sau này tôi không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc9như thế nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.