Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ao anh ta lại nói ra những lời này? Lời nói ấy không còn rào trước đón sau, mềm yếu như thể đã buông lỏng mọi sự đề phòng? Cảnh Y Nhân vẫn biết Nhạc Phong tiếp cận cô là có mục đích riêng, chính là tiêu diệt nhà họ Lục.
Vậy nên anh ta đột nhiên nói ra những lời này làm Cảnh Y Nhân có chút không kịp phản ứng.
Thậm chí cô còn nghi ngờ anh ta có ý đồ gì khác.
Nhưng không thể không thừa nhận, Cảnh Y Nhân đã bị chấn động mạnh một hồi. Mãi lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, hờ hững trả lời: “Tôi...” Lời nói vô tình của cảnh Y Nhân còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị chặn lại một lần nữa. “Tôi đang ở gần khu nhà cô, hãy ra ban công để tôi nhìn cô một chút,2thấy cô không có chuyện gì thì tôi sẽ quay về!” “...” Cảnh Y Nhân chợt giật mình, lạnh cả sống lưng. Anh ta đúng là đồ biến thái, thế mà lại chạy tới gần khu nhà cổ. “Tôi không sao! Nếu tôi đã xuất viện thì tức là đã khỏe rồi. Anh về đi!” “Để tôi nhìn cô một chút!” “Tôi không muốn thấy anh!”
“Tôi sẽ không để cho cô nhìn thấy tôi!”
“...” Cảnh Y Nhân thực sự không còn gì để nói. Nếu cô không ra thì anh ta định không đi chắc?
Cảnh Y Nhân cầm điện thoại di động, vén chăn lên, xỏ dép vào rồi ra khỏi giường, cô kéo màn cửa sổ ra, xuyên qua cửa kính sát đất mà nhìn ra sân. Ánh đèn vàng vọt mờ ảo ở bên đường đối diện như một lớp sương mờ trải lên mặt đường, bên cạnh6biển trạm dừng xe buýt có một chiếc xe thể thao màu xanh lam. Đúng là cô không thấy bóng dáng Nhạc Phong đâu. Cảnh Y Nhân mở cửa sổ từ sàn tới trần, một cơn gió ùa vào, cô chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng manh nên rùng mình một cái. “Khoác thêm quần áo vào!” Trong điện thoại truyền tới tiếng nói của Nhạc Phong. “..” Cảnh Y Nhân không thèm để ý tới anh ta mà cứ đi tới ban công. Nhạc Phong đang ngồi trong xe, đôi mắt phượng mơ màng ngắm nhìn bóng hình cô gái bé nhỏ đang đứng trên ban công qua lớp kính chắn gió. Một tay cô cầm điện thoại di động kề bên tai, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên lan can.
Một cơn gió nhẹ lướt qua khiến mái tóc cô bay nhè nhẹ, chiếc váy ngủ màu0trắng cũng hơi phồng lên.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng động lòng người hơn, trông cô như nàng tiên giáng trần vậy. Nhạc Phong ngắm nhìn đến mức si mê. Công chúa Khuynh Thành! Quả nhiên, không hổ danh là công chúa Khuynh Thanh, đẹp tới mức trái tim anh ta cũng đau đến run rẩy. Từ khi xảy ra sự cố bất ngờ lấy ít địch nhiều ở trường học mấy ngày trước, anh ta đã nghĩ kỹ rồi, cho dù phải liều mạng cũng quyết bảo vệ cô an toàn. Kết quả cuối cùng, tất cả bọn họ đều được Lục Minh cứu. Người phụ nữ mà mình muốn bảo vệ lại được người khác cứu, Nhạc Phong trước giờ chưa từng thấy thất bại như vậy.
Một người điều hành một nửa đất nước T, một người có quyền cao nhất như Nhạc Phong5lại bị mất mặt trước Lục Minh như thế.
Tôn nghiêm đàn ông của anh ta đã bị đả kích.
Sau sự kiện đó, anh ta không có tư cách nào để quan tâm tới cô nữa, còn Lục Minh thì có thể đường đường chính chính ở bên cạnh cô. Lúc đầu anh ta cảm thấy chẳng sao cả, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, đã vậy còn là người phụ nữ của Lục Minh nữa. Nhưng khi đêm đến, khi anh ta đã say trong men rượu rồi thì ý thức căn bản không chịu sự khống chế của anh ta nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.