*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt trong suốt của cô ngước lên, cẩn thận nhìn lại từng hàng chữ sơn đỏ.
“Y Nhân! Sao thế?” Lục Minh phát hiện ra sự khác thường của cô.
Cảnh Y Nhân quay đầu lại ngước mắt nhìn Lục Minh, cái mũi nhỏ co lại đầy chua xót, hốc mắt cô ửng đỏ. “Cậu! Cậu có thể kể thêm chuyện về người này cho em nghe không?” “...” Lục Minh nhìn vẻ mặt đầy phiền muộn của cô, trong đôi mắt kia lộ ra một tia thương cảm hoài niệm. Anh dùng ánh mắt bình tĩnh, thâm trầm nhìn cô.
Lục Minh hờ hững hỏi: “Em biết người này à?”
Cảnh Y Nhân cắn môi2dưới, rũ mí mắt xuống, ảm đạm đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn những đóa hoa nhỏ bên chân.
Hoa nở nhờ máu đúng không?
Nhất thời trong lòng Cảnh Y Nhân dâng lên một cảm giác nhớ nhà, cùng với cảm giác phiền muộn, đau đớn về sự ra đi của người bạn cũ.
Cô do dự vài giây, khẽ gật đầu. “Đây là thơ của tiểu Tấn vương gia!” “Tiểu Tấn vương gia và em cùng nhau lớn lên, cậu ta giống như thân cao của em vậy, cậu ta đã chết rồi sao?...”
(*) Thân ca: Anh trai ruột.
Thấy dáng vẻ gấp đến độ muốn khóc của Cảnh Y Nhân, Lục Minh dang tay ra ôm cô vào lòng, anh trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849459/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.