Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hấy vậy, Lục Minh khẽ nhíu mày.
Cảnh Y Nhân không biết giả vờ, cô rất thành thật, không biết tính toán dọc ngang, cô giả vờ nhìn rất giả tạo, vậy nên anh dễ dàng phát hiện ra cô không giống bình thường.
Lục Minh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Không thích à?”
Cảnh Y Nhân lắc đầu, duỗi hai tay ra ôm cổ Lục Minh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán vào ngực anh.
Lục Minh thuận thể ôm lấy cô, vùi đầu mình lên đỉnh đầu có mà hít hà hướng tóc thơm ngát. Đôi đồng tử sâu thẳm của anh liếc nhìn chiếc phượng quan kia một lần.
Anh vô cùng thích chiếc phượng quan này. Lần đầu tiên thấy nó trên mặt báo, anh đã bị nó hấp dẫn mà không hiểu vì sao. Anh có một sự cố chấp2đối với nó. Mỗi khi nhìn vào, đâu đó trong anh lại nảy sinh cảm giác thân quen, như thể từ lúc được tạo ra, nó đã thuộc về anh và Cảnh Y Nhân rồi. Nhưng Cảnh Y Nhân lại không thích nó. Tuy cô không nói ra miệng nhưng anh có thể nhìn ra, cô có chút phản cảm với món đồ này.
Cánh tay đang ôm Cảnh Y Nhân của Lục Minh theo bản năng siết chặt lại. Cảnh Y Nhân từ từ ngẩng đầu lên từ lồng ngực anh, rồi chủ động hôn lên môi anh. “Cảm ơn anh, cậu!” Giọng của Cảnh Y Nhân nhỏ tới mức chỉ đủ để Lục Minh nghe được.
Cô cảm ơn tất cả những gì Lục Minh đã làm cho cô.
Trong thế giới xa lạ này, nếu không có Lục Minh, cô sẽ giống như con5ruồi không đầu, va đập lung tung khắp nơi không tìm ra phương hướng, thậm chí ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng là một vấn đề.
Anh đã cho cô quá nhiều, còn có ngoại trừ trái tim yêu anh ra thì chẳng cho anh được thứ gì.
Cảnh Y Nhân ôm Lục Minh, hôn anh thắm thiết.
Cơ thể Lục Minh hơi run lên.
Cảm ơn anh? Lục Minh hiểu rõ cô, anh hiểu lời cảm ơn của cô không phải là vì chiếc phượng quan này. Lần đầu tiên cảnh Y Nhân chủ động hôn Lục Minh nhiệt tình như vậy. Tuy trong lòng anh rất vui, nhưng anh cũng nhận ra cô đang nghĩ tới chuyện gì đó đau lòng. Thậm chí anh còn cảm thấy, cô có chút xíu tự ti nên mới hôn anh như vậy.
Người hoạt bát như Cảnh Y6Nhân cũng có lúc tự ti như vậy sao?
Trong hơn hai tiếng anh rời đi đã xảy ra chuyện gì? Vốn dĩ Lục Minh muốn hỏi cô có phải vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không, hay là cô đang nhớ đến chuyện gì không vui?
Nhưng Cảnh Y Nhân vẫn mải miết hôn anh, đôi bàn tay nhỏ sờ soạng khắp người anh.
Cô kéo loạn áo sơ mi của anh, lối đuôi áo được sơ vin trong quần anh lên.
Lục Minh căn bản không có cách nào mở miệng được.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân lần mò dưới lớp quần áo, tìm xuống phía thân dưới của anh...
“Ưm...” Lục Minh bỗng nhiên hít một hơi, rên lên một tiếng. Anh mở to mắt nhìn cô chăm chú, trong nháy mắt, từng tế bào trong người anh như bùng nổ,5chúng đang gào thét. Máu huyết trong người anh nóng hừng hực như dung nham cuộn trào, tựa như muốn làm cơ thể anh cùng nứt ra. Một giây sau, Lục Minh đột nhiên bể cô lên khỏi bàn, vừa đáp lại nụ hôn nhiệt tình, kịch liệt của cô vừa đi tới chiếc giường lớn kia.
Lục Minh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh muốn hôn cô một cách dịu dàng nhưng lại không chờ nổi nữa mà hôn lên từng tấc da tấc thịt lộ ra ngoài của cô. Bàn tay to lớn lướt qua từng nơi mẫn cảm của cô, anh cởi áo của cô ra...
Anh với tay đến bên giường, hơi xốc lên một cái, tấm màn rủ xuống, che đi một cảnh tượng kiều diễm trong phòng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.